Thế giới riêng 1- Chương 1: Tự an ủi bị em gái phát hiện

Trong phòng hoạt động của hội học sinh yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng cọ xát của quần áo và tiếng hít thở dồn dập của người con trai trẻ tuổi.

Kiều An Nhiên ngồi ở chỗ của mình, trên gương mặt luôn thanh quý thờ ơ hiếm khi ửng hồng.

Nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên ăn mặc chỉnh tề của hắn, nhưng, nếu đi vào một chút, sẽ phát hiện, hội trưởng Hội học sinh thoạt nhìn nghiêm trang này, vậy mở lại cởϊ qυầи đến đùi, một tay nắm dươиɠ ѵậŧ của mình, tự vuốt ve nhanh chóng.

“Yên Nhiên…” Trong miệng hắn vô thức nhắc mãi, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào thiếu nữ trên màn hình di động, thiếu nữ kia mặc đồng phục đứng bên gốc cây, gió thổi tốc váy cô, qυầи ɭóŧ màu hồng điểm tím bao vây lấy mông vểnh, đáng yêu lại không mất sự gợi cảm.

Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn nắm lấy côn ŧᏂịŧ lớn thô cứng của mình, vuốt ve trên dưới, loát động, ngón cái đè lên mạch máu nhô lên trên côn ŧᏂịŧ mát xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy côn ŧᏂịŧ kia càng ngày càng thô, qυყ đầυ cũng căng thành màu đỏ thẫm, có gì đó dâng lên gào thét muốn ra…

“Uy, anh, hôm nay sau khi tan học phải mở hội nghị giảng sinh, tại sao anh là hội trưởng Hội học sinh lại vắng mặt?” Thiếu nữ mặc quần áo đồng phục đẩy cửa vào, sải bước đi đến, rất nhanh đã đến trước bàn Kiều An Nhiên.

“Mọi người đều chờ anh ở phòng họp.”

Kiều Yên Nhiên cười ngọt ngào, lúm đồng tiền nở rộ bên má, trong lòng Kiều An Nhiên mềm nhũn, eo lập tức không thu được, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt không hề dấu hiệu cứ như vậy bắn ra trước mặt hai người.

Sau đó, lại một dòng nữa…

Trời ạ, hắn làm cái gì vậy? Bắn trước mặt em gái ruột của mình…

Kiều An Nhiên nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ sảng khoái bắn tinh, vừa hối hận hôm nay không nên gấp gáp như vậy, vậy mà lại tự an ủi trong phòng hoạt động.

Chỉ là, tiết thể dục không dễ gì mới chụp được mông tiểu mật đào của em gái, hắn thật sự không chờ nổi…

Bây giờ, thật sự không biết đối mặt với em gái như thế nào.

Kiều Yên Nhiên mở to đôi mắt ngập nước, hồi lâu mới hiểu được những chất nhầy trắng đυ.c đặc sệt mình nhìn thấy là gì, cô hoảng sợ che miệng mình lại, quả thực không thể tin được anh trai luôn lạnh lùng cấm dục vậy mà vừa nãy lại tự an ủi?!

“Anh, anh…” Cô thấy trên gương mặt đẹp trai kia của anh trai hình như ửng hồng, không biết tại sao cơ thể của mình cũng khô nóng theo, ánh mắt liếc đi chỗ khác, lại bị điện thoại trên bàn thu hút.

Giờ phút này Kiều An Nhiên cũng mở mắt, phát hiện nhìn theo ánh mắt em gái, thầm nghĩ không ổn trong lòng, vội vàng duỗi tay lấy lại, nhưng cuối cùng vẫn bị em gái cướp được trước.

Lúc Kiều Yên Nhiên nhìn thấy rõ bức ảnh trên màn hình điện thoại, mặt lập tức đỏ lên: “Anh, đây… Không phải ảnh của em sao?”

Mình trên bức ảnh máy bị gió thổi bay, qυầи ɭóŧ bao vây lấy hình dạng âʍ ɦộ, còn có mấy cọng lông mao nghịch ngợm nghiêng ngả vươn ra, có thể nhìn thấy rõ tất cả, nhìn màu sắc và hoa văn qυầи ɭóŧ, bức ảnh này rõ ràng là chụp hôm nay, nhưng… Rốt cuộc là khi nào, tại sao cô hoàn toàn không biết?

“Anh trai vậy mà trên điện thoại của anh lại có ảnh này, quá xấu, em muốn xóa!” Cô nói xong lập tức muốn nhấn xóa đi.

Kiều An Nhiên nóng nảy, đây là hắn vất vả lắm mới chụp được.

“Đợi chút, Kiều Yên Nhiên, tại sao em lại có thể tự tiện đυ.ng vào điện thoại của anh? Mau trả lại cho anh!”

Lúc này Kiều An Nhiên đã nhanh chóng mặc quần vào, vội vội vàng vàng đứng lên cướp điện thoại trong tay em gái.

“Rõ ràng là anh không có sự đồng ý của em đã chụp bức ảnh này!” Kiều Yên Nhiên dùng cơ thể chống đỡ di động, không cho anh trai thực hiện được.

Cứ trong quá trình anh tranh em cướp được như vậy, trong túi váy cô gái có một vật nhỏ rơi ra “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Hai người đều không hiểu nhìn lại, phát hiện trên sàn đá cẩm thạch vậy mà có một thứ nằm lẳng lặng…

Áo mưa?!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~