Chương 2: Thủ da^ʍ trong phòng tắm, ngậm ©ôи ŧɧịt̠ giả lúc có bạn cùng phòng

Đến tối muộn, phòng kí túc mới tụ họp đông đủ.

Gia An là năm nhất, đột nhiên phát hiện mình được xếp chung với năm 2, năm nhất khác đều ở phòng kế bên, đối diện, hoặc bay thẳng lên lầu.

Cậu trầm mặc một lúc. Lẽ nào đến mức vừa vào đã áp lực như này rồi.

Anh giường dưới chuyển từ trường khác qua, chắc cũng tính là năm 1. Anh ta tên Bội Nam, ban đầu theo ngành dược, cuối cùng chuyển ngành, sang nghiên cứu.

Đối đầu giường của cậu là một anh trai hơi dư năng lượng, ngoài thích nghiên cứu còn có chăm chút cho thể hình, múi nào múi nấy săn chắc lúc ẩn lúc hiện phía dưới lớp áo ba lỗ mỏng.

Giường dưới kế bên là một anh trai trông cực kì khó gần, lúc bước vào phòng đến giờ cũng không nói được bao nhiêu câu, cũng không có vẻ như quan tâm gì đến ai. Ngồi xuống giường một cái liền mở laptop ra gõ.

Gia An thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong phòng này không phải là kiểu ồn ào với mùi hôi của nam sinh thời đang phát dục, chứ không cậu sẽ sống trong địa ngục mất.

Giở mấy lớp áo bẩn, Gia An kéo rèm giường lại, nhìn xuống sεメ toy khô nước xong lại rơi vào trầm mặc.

Toang, giờ khử trùng kiểu gì đây nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chỉ có nước giả bộ đem đồ đi giặt rồi xuống mượn nhà vệ sinh chung ở tầng 1 sát trùng, rửa với nước ấm.

Trụng xong lại nhét vào mông đi đi lại lại trước mặt người khác cũng kí©h thí©ɧ...

Gia An lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, gom quần áo có kẹp chiếc sεメ toy lúc nãy cùng 1 lọ dung dịch khử khuẩn bỏ túi leo xuống.

"Em gom đồ đi giặt, mấy anh có cần em bỏ vào máy giúp luôn không?" Gia An cất giọng hỏi.

"Anh anh! Nhờ cưng đem đồ giặt hộ nhé, phiền em rồi"

Anh trai giường đối diện lên tiếng, nhanh nhảu lôi ra bộ đồ mình vừa mặt lúc bước vào dúi vào tay Gia An. Cậu thót tim. Dúi sâu tí nữa là lộ rồi.

"Từ từ đợi anh nữa" Bội Nam lúc này đã thay ra áo thun quần cộc, đem bộ đồ khi nãy xếp lại rồi chồng lên đống đồ Gia An đang ôm.

Chỉ còn một người.

"Anh Lâm có cần em đem đi giúp luôn không ạ?" Gia An nhìn người đang chăm chú gõ laptop nãy giờ. Điền Lâm cụp mắt quay sang nhìn vào mắt Gia An vài giây ngắn ngủi, tựa hồ có nên đưa cậu ta đồ đi giặt hay không rồi quay lại màn hình máy tính.

"Không cần đâu."

Gia An "ò" một tiếng. Cái phòng này chỉ có ảnh là im nhất thôi, chữ cũng tiết kiệm.

"Để anh mở cửa cho, ôm nhiều vậy mở không tiện ha." Hải Nguyên từ trên giường nhẹ nhàng nhảy xuống, bước tới mở cửa hộ Gia An. Đàn anh này đúng kiểu mặt trời tỏa nắng, cảm giác cực kì năng động, lại còn dịu dàng biết quan tâm.

Trong phút chốc, Gia An cảm thấy cũng muốn nhún anh này.

Cậu ngoài mặt cong mắt cười nói cảm ơn, sau đó ôm đồ đi xuống tầng. Gia An không đi đến máy giặt trước mà ôm tất cả vào nhà vệ sinh, lấy sεメ toy lúc nãy ra đem vệ sinh trước. Mỗi lần nhìn thứ đồ chơi này, chân cậu lại run run một cách khó tả, cảm giác như có một dòng nhiệt đánh úp vào phía dưới, sau đó cứ lan lan lên trên.

Cậu xả dưới vòi nước ấm, đổ tí dung dịch vệ sinh lên thân trụ rồi xoa xoa vuốt ve.

Vuốt sao mà cậu cứng lên luôn.

Cảm giác vuốt trụ thế này cứ như thủ da^ʍ cho người khác, Gia An càng vuốt càng vô thức nuốt nước bọt, hai chân khép chặt ngăn cản luồng nước da^ʍ đang chảy ra. Cậu nhanh chóng rửa lại bằng nước nóng một lần, lại rửa một lần bằng nhiệt ấm rồi xả qua một lần nước lạnh. Lúc này cây gậy tự sướиɠ đã vừa sạch vừa thơm rồi.

Nhưng mà gậy sạch, còn phía dưới cậu ướt mem. Lỗ l*и bé xinh chảy nước nhiễu nhão, Gia An quẹt lấy mở rộng cho c̠úc̠ Ꮒσα phía sau, nước càng chảy, khuếch trương càng dễ dàng. Đến khi c̠úc̠ Ꮒσα phía sau cũng bị khuấy cho mềm rục, Gia An lúc này mới từ từ đút sεメtoy vào lại. Từng tế bào cậu như đang run lên, vách tường thịt bên trong mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để thân đồ chơi đen kịt phủ đầy gân.

"Ứm..." Đầu khấc đồ chơi dường như chạm đến chỗ nào đó, Gia An tăng tốc tay thúc vào điểm làm mình tê dại. Đầu khấc tròn tròn nghiền xoáy vào điểm nhạy cảm trong thành ruột, kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng bắt đầu chảy nước. Cảm giác được lấp đầy dần bị đâm ra, Gia An lại đẩy nó vào sâu một chút, đầu ngón chân cậu cũng sướиɠ đến mức cuộn tròn lại, cặp đùi trắng thon dài run lẩy bẩy. Phía trước cũng bắt đầu chảy nước dữ hơn, Gia An lột luôn quần để sang một bên, đặt phần đế sεメtoy dính lên tường rồi bắt đầu tự lắc mông như chó cầu đυ..

"Nứиɠ...sướиɠ chết mất..." Mông Gia An liên tục dập lên, dươиɠ ѵậŧ giả không cần bật chế độ rung vẫn làm cậu sướиɠ đến run người. Mỗi cú dập đều lún cán, làm mông cậu tiếp xúc với mặt tường lạnh lẽo, đầu khấc no tròn như quả trứng gà son được thiết kế cong lên, liên lục thúc vào tuyến tiền liệt làm cả người cậu đều run lẩy bẩy.

Đầu óc bây giờ của Gia An chỉ có muốn bị ai đó ấn lên nền tường lạnh lẽo mà đυ. đến mông bị dập đỏ ửng, lỗ nhỏ phía sau cũng bị chơi đến nông ra một chút. Cậu đưa 2 tay lên ma sát đầṳ ѵú hồng hồng nhỏ xinh, ngón tay gảy gảy ti đang cứng lên. Một dòng điện như chạy thẳng từ đầṳ ѵú xộc lên não, làm cậu mất kiểm soát rên lên.

"A...nữa...cᏂị©Ꮒ em...aha..."

Vừa nhún vừa chơi đầṳ ѵú, vυ" bị nhào nặn cùng đầṳ ѵú bị nhéo đến đỏ ửng thoạt nhìn rất ngon miệng, chỉ muốn ngậm vào rồi mυ"ŧ mát. Lỗ nhỏ phía dưới do đầṳ ѵú phía trên bị chơi mà lại càng thít chặt, ngậm nuốt dươиɠ ѵậŧ giả càng sâu, phía trong cũng ra sức ôm lấy cả căn dươиɠ ѵậŧ thô đen, làm mỗi lần rút ra đều dính một chút nước da^ʍ.

Cứ dập như thế, một dòng điện cũng lan từ phía dưới dần làm mông cậu di chuyển nhanh hơn. Gia An ngửa cổ lên ngăn khóe miệng sướиɠ đến chảy nước miếng, hai tay tăng tốc độ khảy đầṳ ѵú cùng đưa một tay xuống xoa mạnh hộŧ ɭε, nghiền ép hộŧ ɭε đang cương.

Cơ thể mẫn cảm của cậu cũng hết chịu nổi, run một cái rồi dươиɠ ѵậŧ đang chảy nước nãy giờ cũng bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, trên tường cũng dính một ít nước bắn ra từ lỗ l*и cơ khát sềnh sệt dinh dính.

"Phốc" một tiếng, dươиɠ ѵậŧ giả cũng được rút ra nhưng cảm giác bủn rủn chân tay cũng còn dư âm. Dù sao tự mình thủ da^ʍ nhiều đến thế, Gia An cũng biết cách điều chỉnh hơi thở rồi dọn dẹp để không bị phát hiện.

Cậu thừ người ra một chút, hít sâu rồi dùng vòi sen rửa đi, đem đống đồ dơ bỏ vào máy giặt.

Về phần cái thứ đồ chơi kia...

Hình như cậu quên mất tính đến chuyện đem về như nào rồi...

Hay là cứ nhét vào trong đi? Dù sao cũng rất thoải mái nha...

Nghĩ là làm, Gia An chu mông lên, từ từ đút máʏ яυиɠ vào lỗ l*и phía trước. Bởi vì lúc nãy vừa cao trào xong, lỗ l*и vừa mềm vừa nhiều nước, không cần tốn sức cũng nhét vào dễ dàng.

Cậu rùng mình, vô thức thít chặt phía dưới lại. Cũng bởi nếu so với c̠úc̠ Ꮒσα đã đâm vào rút ra nhiều phía sau, lỗ phía trước ít động vào, lại còn phát dục không hoàn chỉnh, vì vậy cửa mình nếu không phải lúc nãy bắn nước tung tóe lên tường thì còn lâu mới đủ sức bôi trơn cho cái thứ đồ chơi nào vào.

Đầu khấc chen vào, từng nếp thịt bên trong tham lam mυ"ŧ lấy làm bả vai Gia An run lên.

"Mẹ nó...sướиɠ chết mất..."

Đôi mắt to tròn của cậu ngấn nước như đang bị bắt nạt, tay phía dưới thì vẫn đang nhét cây dươиɠ ѵậŧ giả vừa thô vừa sẫm màu vào cái l*и bé xinh múp míp. Đường gân trên thân ©ôи ŧɧịt̠ giả cứ gồ lên, đẩy mấy chỗ thịt lồi lên trong vách âʍ đa͙σ lõm vào, chen chút làm bên trong cậu đều căng ra theo hình dạng thứ đồ này.

Dường như cậu cũng biết âʍ đa͙σ mình cũng hơi nông, nhét cái cây 19cm vào như này được hơn 2/3 là cùng, nhét sâu quá cũng hơi khó chịu, thế nên dành mặc qυầи ɭóŧ kéo cao một chút, sợ thấp quá thì rớt ra ngoài.

Cứ thế, trong l*и cắm gậy mát xa, Gia An vẫn như không có gì đem đồ bỏ vào máy giặt. Nhưng thật sự nếu chỉ nhét vào trong mà không động thì rất chán.

Thế là, cậu thanh niên gương mẫu của chúng ta bật chế độ run trên điện thoại rồi không để ý thêm nhiều, chưa tắt màn hình mà đã vội vội vàng vàng nhét thẳng vào túi quần, bước lên cầu thang về phòng.

Cứ mỗi bước lên bậc thang, do phải cử động nên dươиɠ ѵậŧ giả đôi lúc lại thúc lên sâu một tí, hai đùi ma sát thân ©ôи ŧɧịt̠ còn lại cũng đem lại cảm giác rất kí©h thí©ɧ, Gia An cứ thế mà thầm chảy nước, ngoài mặt vẫn là vẻ ngoan ngoãn đơn thuần, chỉ có đuôi mắt hơi đỏ cùng sắc thái có chút phong tình làm cậu như thêm phần quyến rũ.

Dươиɠ ѵậŧ run nhưng không phát ra tiếng động, ì ì chuyển động trong l*и nhỏ làm Gia An thoải mái cực kì.

"Em về rồi hả?" Hải Nguyên ngẩn mặt lên từ cuốn sách. Anh ta lúc nãy còn tỏa ra hoocmon nam tính đầy năng lượng, bây giờ lại đeo thêm một cặp kính gọng vàng trông vừa văn nhã vừa có chút bại hoại.

Bên trong cậu vô thức thít lại một cái, ngậm dươиɠ ѵậŧ chặt hơn, lại cảm thấy rõ biên độ run, chân muốn nhũn cả ra.

Mẹ ơi anh này đẹp trai quá, muốn bị ảnh chơi.

Gia An gật đầu cười, "Dạ, mọi người cứ thoải mái ạ, đừng để ý em, em ngủ trước". Ngủ cái gì mà ngủ, chủ yếu do có thể kéo rèm giường tạo thành một không gian biệt lập, muốn sục một tí cho đỡ cơ khát thôi.

3 người không hẹn mà cùng bật đèn ngủ, tắt đèn chính. Căn phòng trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Gia An cảm thấy may mắn, không phải lúc nào cũng gặp người tốt vậy đâu đó...

Cậu còn đang cảm động thì bước chân không vững mà vấp trúng balo của Điền Lâm, cứ nghĩ sắp đập mặt xuống đất thì một bàn tay kéo giật cậu lại rồi ngã xuống đệm mềm.

Cũng vì động tác lớn vậy, màn hình cài chế độ không tự động tắt đột dưng dở chứng, nhảy phím chỉnh lên cao nhất, dươиɠ ѵậŧ giả cũng vì bị kéo ngồi xuống mà một phát đâm lún cán, đẩy cả cây thọc vào l*и non, đầu khấc đâm vào tử ©υиɠ, vừa đau vừa sướиɠ đến mức cậu ứa nước mắt, cong eo lên. Nếu không cắn môi thì đã rên rồi.

Cậu nhìn lên trên, mắt chạm phải một khuôn mặt trầm tĩnh mà nghiêm nghị, ánh mắt đen láy hơi hạ xuống.

Tim cậu thịch một cái.

Trời mới biết, ánh nhìn coi trời bằng vung không đặt ai vào mắt thế này có thể làm cậu nhũn trong 3 giây. 3 giây thôi đó!!!

"Đi đứng cẩn thận tí" Lúc nói chuyện, Điền Lâm cúi người lại gần cậu một chút, một chút mùi thuốc bắc nhàn nhạn trên người anh làm người ta cảm giác rất hoài cổ. Phía dưới bị sεメtoy rung mức độ mạnh nhất làm chân cậu vô thức khép lại, cố gắng không run rẩy mà gật đầu.

Giọng nói Điền Lâm không phải kiểu trầm ấm mà lại mang theo một chút lạnh nhạt ngang tàng, Gia An mơ màng giật nhẹ người rồi nhanh chóng tách ra, cúi đầu cảm ơn đàn anh rồi nhanh chóng cố gắng leo về giường, kéo làm lại.

Cậu vừa bắn tinh.

Bị nhìn đến bắn tinh.

Nghe giọng mà bắn tinh.

Cậu cởϊ qυầи lót, phía dưới đã là một mảng ướt mem, dươиɠ ѵậŧ giả cũng theo đó mà tuột ra ngoài. Cậu chạm vào hộŧ ɭε, cả người giật bắn, cũng không còn nước để tràn ra nữa.

Cái cảm giác kì lạ này...