Chương 9: Báo danh nhập học

“Hôm nay không biết sẽ bận đến bao giờ, đừng chờ anh, em cứ ngủ trước đi.”

Lâm Lan trầm ngâm thắt cà vạt cho hắn: “Em biết rồi, lái xe chú ý an toàn.”

“Ừ.”

Đại học A, đại học không chỉ nổi tiếng ở thành phố A, mà còn nổi tiếng trong cả nước. Hôm nay là ngày tân sinh viên đại học A tới báo danh, nói là cả một biển người tập lập cũng không quá đáng.

Hứa Ái kéo theo hành lý kéo vai giữ đám người, cô hít thở không khi mang theo sự tự do, cảm giác quanh thân nói không nên lời rất sung sướиɠ.

Thật tốt, cô lại đến gần người đó thêm một bước rồi.

Nửa giờ trước, Hứa Ái từ chối lời đề nghị của mình, cùng mình mang hành lý đến trường học báo danh, ngoài ý muốn Tần Khải Hùng không phản đối, chỉ là kiên trì bảo tài xế đưa cô đi.

Hứa Ái đang cầm tài liệu về trường kéo rương hành lý đi đi dừng dừng, gió nhẹ thổi tung mái tóc cô lên má, cô không biết mình đã là trở thành khung cảnh trong mắt người khác.

Hàn Vũ Trạch thân là chủ tịch hội sinh, đương nhiên phải giúp sinh viên năm nhất tìm nơi khoa của mình và báo danh thuận lợi.

“A, chào anh, xin hỏi khoa tiếng Trung ở đâu ạ?”

“Khoa tiếng Trung?” Hàn Vũ Trạch ngẩn ra.

“Um?”

“À, vừa lúc tôi muốn đi tìm một người, tôi sẽ đưa em qua.”

“Cảm ơn học trưởng.”

“Em là tân sinh viên, Một mình đến đấy?”

“Vâng, cha mẹ bận huống hồ còn là người ở đây, đều rất quen thuộc.”

“Vừa mới nghe em hỏi khoa tiếng Trung, thật giỏi, phải biết rằng ở trường học của chúng ta khoa tiếng Trung đều lấy điểm rất cao.”

“Cảm ơn.”

Chỉ trong chốc lát, đã đến chỗ báo danh của khoa tiếng Trung.

“Cảm ơn học trưởng.”

“Không cần khách khí, tôi có thể biết tên của em chứ?”

“....”

“A, tôi quên mất, còn chưa giới thiệu tên mình, ta kêu Hàn Vũ Trạch, Hàn là hộ, Vũ trong vũ trụ, Trạch trong phúc trạch, khoa tài chính năm 2.”

“ Em tên Hứa Ái, hứa trong hứa hẹn, Ái trong yêu quý.”

“Được, chúng ta đây đãng tính là bạn bè, có cơ hội sẽ tìm em, mau vào đi.”

“Vâng, hẹn gặp lại học trưởng.”

Hàn Vũ Trạch nhìn vào dáng vẻ của Hứa Ái, tim đập thình thịch, hắn đã hiểu, cái này gọi là nhất kiến chung tình.

Ký túc xá của đại học A có tiếng là rất tốt, bốn người một phòng ngủ, mỗi phòng có một nhà vệ sinh, còn có một cái ban công nhỏ hứng nắng.

Lúc Hứa Ái đến ký túc xá, có ba người đã đến sớm rồi. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Hứa Ái biết được ba người đều đến từ nơi khác, hơn nữa còn không học cùng một khoa.

Nhưng mà, nhìn bên ngoài có vẻ dễ ở chung.

Hứa Ái thu dọn hành lý đơn giảng, mời ba người cùng đi ăn cơm trưa, cô biết ở đối diện trường có một quán cơm rất ngon.

Ăn cơm trưa xong, ba người khác muốn đi dạo trong trường học, bởi vì Hứa Ái phải về phòng đối chiếu bản thảo diễn thuyết buổi chiều nay, cho nên uyển chuyển từ chối.

Hàn Minh Duệ vừa mới kết thúc video hội nghị, liền nhận được điện thoại của Ngô Á Quân.

“Lão Hàn a, chúc mừng anh, năm nay đại học A lại tự hào nhất.”

“Cũng không có gì, đại học C cũng không tồi.”

“Được rồi, lần này anh mời khách.” Ngô Á Quân cười đến ái muội, cái từ “Mời khách” hàm nghĩa lại rất lớn.

“Cái này thì dễ, cho anh chọn địa điểm.”

“Một lời đã định.”

“Được.”

Hàn Minh Duệ gọi điện thoại cho Lâm Lan.

“Minh Duệ?”

“Em đang ở bên ngoài sao, sao ồn như vậy?”

“Em đang ở siêu thị, chuẩn bị mua vài thứ, thế nào sao?”

“Hôm nay lão Ngô đến, không biết bao giờ mới kết thúc, nếu muộn quá, anh sẽ không trở về, đừng chờ tôi, đi ngủ sớm một chút, biết không?”

“Vâng, uống ít rượu thôi.” Lâm Lan không yên tâm dặn dò.

“Đã biết.”

Tắt điện thoại, Lâm Lan ngồi ở trên ghế dài.

Nàng căn bản không ở siêu thị.

“Số 94, Lâm Lan.”

“Có.”

“Vào đi.”

Bác sĩ đeo bao tay plastic chỉ huy nói: “Nằm lên giường bên.”

Đúng vậy, Lâm Lan đến bệnh viện.

Lâm Lan nằm trên giường khám bệnh, tay nắm chặt, nhìn ra được cô đang rất khẩn trương.

“Đừng khẩn trương, thả lỏng”

Bác sĩ tách chân cô ra, điều chỉnh góc độ để nhìn, càng tiện nhìn rõ nơi riêng tư.

“Tϊиɧ ŧяùиɠ đã được cấy vào, chỉ là vẫn là không thể thiếu cảnh giác, dù sao cô cũng hơi lớn tuổi rồi.”

“Bác sĩ, tôi đây là có thai sao?”

Bác sĩ lắc đầu: “Cụ thể còn phải chờ xem thời gian mang thai mới có thể xác định, bây giờ chỉ xem là bước đầu thành công thôi.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”