Chương 43: Triệu Du Phong

Hôm nay Mẫn Nhu hẹn Lâm Lan ra, muốn giới thiệu cho cô vài người bạn bè mới, lúc rảnh rỗi các bà có thể cùng nhau uống trà, tâm sự.

Nhưng mà trước đó, bà phải đi thăm em họ của mình là Mẫn Hi Nghiên trước.

“Chị, chị đến rồi, mau vào đi ạ.” Mẫn Hi Nghiên kéo Mẫn Nhu qua sô pha, lại rót cho cô một ly nước trái cây.

“Đừng vội, bụng lớn như vậy rồi, hôm nay Tiểu Đường không ở nhà?”

“Đi công tác rồi ạ, nói là hạng mục ở thành phố D có chút vấn đề.”

“Em thế nào, bụng lại lớn hơn rồi, thân thể vẫn tốt chứ?”

“Dạ, vẫn ăn uống được rất nhiều, còn tăng vài cân, sợ sinh xong không giảm được.”

“Ha ha, đây là bình thường, cũng không thể vì bảo dưỡng dáng người mà không ăn cơm được, còn để tiểu bảo bảo trong bụng hấp thu dinh dưỡng.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Được, chị tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn thăm em thôi.” Vừa lòng nhìn Mẫn Hi Nghiên mang vòng cổ mà bà đưa: “Cái này vẫn là em đeo đẹp nhất.”

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi, chị đi trước.”

“Chị ở lại ăn cơm đi.”

“Không được, chị còn hẹn người khác.”

......

Lâm Lan rất ít tham gia loại tụ hội các phu nhân này, nhưng rốt cuộc không chịu được Mẫn Nhu khuyên bảo, huống hồ Hàn Minh Duệ cũng khuyên cô ra ngoài nhiều một chút, vì mình, cũng vì bảo bảo trong bụng.

Phu nhân nhà giàu nhóm hẹn nhau ớt trà lâu, trà lâu này là của anh họ của một vị phu nhân tên Triệu Minh Mị mở. Không gian trà lâu thoáng mát, cách cục bố trí xa hoa, thích hợp để cho nhóm phu nhân nhà giàu tụ hộp.

Lâm Lan mặc một bộ quần áo có chút trang nhã, được Mẫn Nhu dẫn vào trà lâu.

“Tới rồi, tôi giới thiệu cho mọi người một người mới, Lâm Lan, chị Lan.”

“Chào mọi người, tôi là Lâm Lan.”

Mọi người ngồi xuống, Mẫn Nhu cười kêu mọi người đoán tuổi Lâm Lan, đợi đến khi biết tuổi thật nhóm phu nhân nhà giàu mới sôi nổi tỏ vẻ kinh ngạc.

“Oa, nhìn chị Lâm Lan quá trẻ đi, hoàn toàn không giống so với tuổi.” Triệu Minh Mị chớp mắt, cười nói.

“Đúng không, lúc tôi quen biết với chị Lan cũng nghĩ như các người vậy.”

Triệu Minh Mị xua tay, sai người mang bánh và trà đã sớm chuẩn bị mang lên, Lâm Lan lại cười cự tuyệt.

“Sao vậy chị Lâm Lan, không thích uống Bích Loa Xuân sao, đổi thành trà xuân Long Tỉnh được không?”

“Không phải trà có vấn đề, là do tôi mang thai, không thể uống trà.”

“Cái gì?!” Cái này làm Mẫn Nhu chấn kinh luôn.

Hóa ra vừa rồi Lâm Lan khoác một cái áo dài, bây giờ cởϊ áσ khoác ra, mọi người mới chú ý trên bụng Lâm Lan nhô lên một chút.

“Chị Lâm Lan, chúc mừng chúc mừng ạ.”

“Nhanh, đổi thành một ly sữa bò.”

Lâm Lan cười nhận lấy lời chúc phúc của mọi người: “Cảm ơn.”

Nhóm phu nhân nhà giàu ríu rít hỏi rất nhiều vấn đề, Lâm Lan rất kiên nhẫn trả lời cũng không cảm thấy các bà phiền, xem ra Minh Duệ nói không sai, đi ra ngoài kết bạn với nhiều người cũng tốt trong lòng Lâm Lan nghĩ vậy.

Trong lúc đó, Lâm Lan đứng dậy đ phòng vệ sinh. Lúc bà đang định trở về không khéo sát đυ.ng phải một người đàn ông: “Xin lỗi.”

“Không sao...”

Trò chuyện một buổi trưa, nhóm phu nhân nhà giàu cũng muốn đi về, kéo tay nhau hẹn lần sau gặp lại, Mẫn Nhu xung phong nhận việc đưa Lâm Lan an toàn về nhà.

Trong lúc nhất thời, trà lâu trở lên yên tĩnh.

“Minh Mị, đó là ai?”

“Sao vậy anh, coi trọng?” Triệu Minh Mị khoanh tay, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Cô ấy và các em không giống nhau.” Người đàn ông xoay người đi vào phòng nghỉ.

Triệu Minh Mị đi theo vào: “Đúng là không giống nhau, người ta có một người chồng là hiệu trưởng rất yêu thương, con trai đẹp trai ưu tú, bây giờ còn mang thai lần hai.” Sao có thể giống như họ cả ngày lo lắng đề phòng chồng nɠɵạı ŧìиɧ.

Triệu Minh Mị bậc lửa châm một điếu thuốc lá, sương khói lượn lờ nhìn xéo người đàn ông bên cạnh, anh họ của cô chỗ nào cũng tốt, chỉ là mắt lại rất cao, giống như nhìn thấy phụ nữ là chướng mắt , cho nên cũng dẫn tới đã hơn 40 tuổi rồi, còn chưa kết hôn.

“Anh họ, đừng trách em không khuyên anh đấy, cô ấy không thích hợp với anh đâu.”

“Chưa thử, sao biết cô ấy không thích hợp được.”

“Anh họ, người ta đang mang thai đó.”

“Thì sao?”

“......” Triệu Minh Mị biết, nếu Triệu Du Phong đã quyết định, bất luận người khác nói cái gì, hắn đều sẽ không nghe, cho nên cũng không hề ra tiếng khuyên can.

“Anh cần em giúp một chút.”

Triệu Minh Mị buông tay: “Anh họ, em nói trước, chuyện phạm pháp em không làm đâu.”

“Yên tâm.”

Triệu Du Phong nhắm mắt lại, chóp mũi còn lưu một chút hương thơm, giống như chưa từng tiêu tán.

Mị tử có chuyện muốn nói: Tốt, xuất hiện thêm một nhân vật —— Triệu Du Phong, hắn sẽ lo Lâm Lan, dù cho không phải là hắn cũng sẽ có người khác, Lâm Lan là một người phụ nữ tốt, cô ấy phải sống tốt, nếu đến cuối cùng Hàn Minh Duệ ngả bài, cô ấy cũng không phải người ép dạ cầu toàn, cô ấy sẽ lựa chọn rời đi. Cho nên, ở truyện này, tôi muốn cho cô ấy một cái kết cục mỹ mãn ~~~ (*  ̄3)(ε ̄ *)