Đông Chí mang theo ba con mèo vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện thú y, lúc này đã quá thời gian tan tầm, đèn trong bệnh viện đều đã tắt, một nam nhân mặc áo bành tô dài đưa lưng về phía ngã tư đường khóa cửa chính lại.
Đông Chí vội vàng hạ cửa kính xe xuống, gọi to một tiếng: “Bác sỹ, xin anh chờ một chút.”
Nam nhân áo bành tô quay đầu lại, lười biếng hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một con mèo bị chó căn bị thương.” Đông Chí vừa nói, vừa từ ghế sau thật cẩn thận bế Tiểu Xám ra: “Rất nghiêm trọng, nửa người đều bị sưng phù.”
Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây cũng đi theo xuống xe, nhắm mắt chạy theo Đông Chí lên bậc thang.
Nam nhân xoay hẳn người lại, nương theo đèn đường nhìn con mèo trong tay Đông Chí: “Đã sưng như vậy, là bị cắn hôm qua đi?”
Đông Chí không biết trả lời thế nào cho phải. Anh không thể nói là lũ mèo nói cho anh biết đúng là bị cắn vào hôm qua, cũng không thể nói chính mình tận mắt nhìn thấy nó bị cắn, sau đó hôm nay mới nhớ ra mà đưa nó tới bệnh viện, vô luận nói thế nào cũng không ổn, đều không có cách tự bào chữa.
“Đưa vào trong đi, tôi khám cho nó.” Nam nhân từ trong túi quần lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào trong lại hướng về phía sau hô to một tiếng: “Chờ tôi một chút.”
Đông Chí theo hướng anh ta nói nhìn qua, dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không thấy rõ anh ta đang nói chuyện với ai, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên đường có mấy chiếc xe đang đỗ.
Mở đèn bệnh viện, nam nhân cởϊ áσ bành tô, thay áo blouse, Đông Chí thấy trước ngực anh ta đeo thẻ nhân viên ghi: Bác sỹ điều trị Hòa Thanh. Người này nhìn qua lớn hơn anh vài tuổi, đeo một chiếc kính viền vàng tinh tế, khuôn mặt ôn nhã. Không phải vị bác sỹ già trước kia Đông Chí từng gặp.
Hòa Thanh bảo Đông Chí đặt Tiểu Xám lên bàn khám bệnh, vừa rửa tay vừa hỏi anh: “Mấy con mèo này là cậu nuôi?”
Đông Chí do dự một chút: “Không phải.”
Hòa Thanh nhướn mày nhìn anh một cái, ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc: “Mèo hoang?”
Đông Chí nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Xám: “Cũng không hẳn là mèo hoang. Tụi nó thường xuyên xuất hiện gần tiểu khu nhà tôi, cũng coi như người quen.”
Hòa Thanh nghe anh nói như vậy, trong lòng liền hiểu ra. Là một bác sỹ thú y, tâm tình khi đối mặt với tiểu động vật hoàn toàn bất đồng với con người. Vốn tan tầm muộn đã khiến anh có chút không kiên nhẫn, lúc này thái độ ngược lại càng trở nên hòa hoãn không ít, khi khám cho Tiểu Xám càng trở nên cẩn thận hơn, lúc cạo lông quanh vùng vết thương cũng càng nhẹ tay nhẹ chân.
“Nơi này có dấu răng, độc tố trong răng chó rất lợi hại, có thể khiến cơ bắp và da lông động vật bị tê liệt bong tróc.” Hòa Thanh đè chi trước của Tiểu Xám lại: “Anh nghe tiếng động này xem, giống như cọ sát vào túi nilon.”
Đông Chí nghe được tiếng lạo xạo phát ra, càng thêm đau lòng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Phải kháng viêm ở chân cho nó trước.” Hòa Thanh lắc đầu: “Rất phiền toái đấy. Phải cắm ống dẫn vào trong, dùng nước muối rửa sạch, rồi sau đó hút hết dịch độc ra ngoài. Uống thuốc…anh có thể cho nó uống không?”
Đông Chí gật gật đầu.
Hòa Thanh thực cẩn thận nhìn Đông Chí, gật đầu xoay người đi chuẩn bị chích thuốc cho mèo.
Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây cứ luẩn quẩn quanh chân Đông Chí thấp giọng kêu meo meo, Đông Chí nghe thấy việc cắm ống dẫn vào người Tiểu Xám trong lòng một trận run rẩy, anh cảm thấy làm như vậy nhất định sẽ rất đau.
Tiểu Xám là một con mèo già, cho nên kiến thức của nó so với bọn Tiểu Dạng Nhi càng thêm rộng rãi, càng có sức chịu đựng. Khi Hòa Thanh nói chích thuốc sẽ rất đau, cả người Tiểu Xám đều run rẩy không ngừng, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ là cọ cọ lên tay Đông Chí đang vuốt ve mình như muốn làm nũng.
Đông Chí thấy nó hiểu chuyện mắt càng thêm đỏ hoe. Anh thấy rõ ràng, khi cái ống dẫn từ miệng vết thương bị chó cắn từ từ cắm vào trong, cả người Tiểu Xám đều đông cứng lại, ngay cả cái đuôi cũng dựng thẳng, run rẩy không ngừng. Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây không nhìn thấy tình hình khám chữa bệnh thế nào, nhưng dường như chúng nó đều cảm nhận được sự thống khổ của Tiểu Xám, động tác nhất trí ôm chặt ống quần Đông Chí, giống như không đành lòng nhìn thấy.
Hòa Thanh băng vải cố định ống dẫn ở miệng vết thương, ý bảo Đông Chí chú ý quan sát máu loãng và dịch mủ nhỏ giọt chảy qua ống dẫn: “Chắc cũng phải mất hai đến ba ngày, chờ tới khi hết hẳn dịch mủ, anh rút ống dẫn ra, và bôi thuốc lên miệng vết thương, thế là ổn.”
Đông Chí gật đầu: “Cám ơn bác sỹ.”
Hòa Thanh nhìn khóe mắt đỏ ửng của Đông Chí, hé miệng mỉm cười: “Anh cứ để nó nằm nghỉ thêm một chút, tôi đi kê thuốc.”
Đông Chí xoa xoa đầu Tiểu Xám, thấp giọng hỏi nó: “Có phải đau lắm không?”
Tiểu Xám hữu khí vô lực meow một tiếng, muốn trấn an Đông Chí, đáng tiếc đau đến không nói ra lời. Đông Chí không dám tùy tiện động vào người nó, chỉ có thể từng chút từng chút vuốt ve chỗ lông trên lưng không bị thương của nó an ủi.
Tiếng bước chân vang lên, Hòa Thành cầm túi thuốc từ trong hiệu thuốc đi ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Sao anh lại vào đây? Chờ sốt ruột?”
Đông Chí theo bản năng nhìn qua cửa, thấy một đại nam nhân cao lớn gạt rèm cửa đi vào. Trên người mặc một chiếc áo bành tô màu đen phẳng phiu, trên vai thực tùy ý khoác một chiếc khăn quàng cổ Burberry hoa văn kinh điển, bộ dạng lịch thiệp lại có vẻ phá lệ thong dong. Đến khi nhìn thấy Đông Chí, khuôn mặt vốn sắc bén dần lộ ra vài phần ấm áp nhu hòa: “Từ xa nhìn giống em, quả nhiên là thật.”
Đông Chí không ngờ ngay cả ở chỗ này cũng có thể gặp hắn, sửng sốt một chút mới nói: “Trang tiên sinh, sao anh lại ở đây?” theo bản năng nghĩ Trang Châu chắc là dẫn Hắc Đường tới khám bệnh, nhưng nhìn ra phía sau, lại không thấy con chó ngốc thích chọc người kia, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Tầm mắt Trang Châu rất nhanh đảo qua mấy con mèo, tới khi nhìn thấy Tiểu Dạng Nhi, con ngươi lóe lên thần sắc khác thường: “Em đây là?”
Đông Chí sụt sịt cái mũi: “Tôi mang Tiểu Xám tới chữa thương. Nó bị chó cắn.”
Trang Châu chưa nhìn thấy Tiểu Xám, trước đó chỉ thấy bàn tay Đông Chí đang vuốt ve một con mèo, trong lòng âm thầm cảm thấy tay em ấy thật đẹp, ngón tay thon dài, mười ngón đồng đều như búp măng, đẹp như tay nghệ sỹ dương cầm. Bàn tay đặt trên lưng Tiểu Xám, quả thực giống như bạch ngọc tinh mỹ đặt lên tấm thảm nhung màu xám.
Tiểu Dạng Nhi lúc này cũng đã thấy Trang Châu, nó còn nhớ rõ chuyện ‘tốt’ mình đã làm, trong lòng khẩn trương vô cùng, hai móng vuốt bám chặt ống quần Đông Chí, meo meo kêu hai tiếng.
Đông Chí cúi đầu nhìn nó, lại nhìn sang Bồi Tây thần sắc ngây thơ, giải thích với Trang Châu: “Đây là mấy con mèo thường hoạt động ở phụ cận tiểu khu nhà tôi. Bị thương tên Tiểu Xám, vằn hổ là Tiểu Dạng Nhi, ly miêu màu nâu là Bồi Tây.”
Trang Châu cảm thấy mấy cái tên này thật thú vị: “Em đặt cho chúng?”
Đông Chí lắc đầu, tên là do chúng tự nói. Nhưng cái này sao có thể nói với Trang Châu? Chỉ có thể hàm hàm hồ hồ lảng sang đề tài khác: “Chúng nó đều thực ngoan.”
Trang Châu hé miệng mỉm cười, trong mắt toát ra thần sắc nghiền ngẫm: “Thực ngoan?”
Dưới tầm mắt bức người của Trang Châu, Đông Chí có chút chột dạ gật đầu. Đến lúc nay anh mới nhớ ra Tiểu Dạng Nhi từng lộ dạng trước mặt Trang Châu, cũng không biết Trang Châu có còn nhớ rõ nó không. Nhưng Trang Châu suốt ngày bận rộn như vậy, một con mèo hoang hắn hẳn đã sớm quên rồi đi.
Hòa Thanh đưa túi thuốc trong tay cho Đông Chí, có chút ngạc nhiên nhìn Trang Châu: “Là bạn anh?”
Đông Chí nhìn ra Hòa Thanh và Trang Châu rất quen thuộc nhau, lúc này nếu nhận là bạn Trang Châu thì giống như đang muốn chiếm tiệm nghi người ta. Hơn nữa quan hệ giữ mình và Trang Châu chỉ tính là nhận thức, chưa đến mức bạn bè, hẳn là không phải. nghĩ như vậy liền lắc đầu, Trang Châu lại giống như không phát hiện cái lắc đầu của Đông Chí, nghe Hòa Thành hỏi như vậy, thực tự nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hòa Thanh thu phản ứng quái dị của cả hai vào trong mắt, trong lòng bỗng cảm thấy thực thú vị. Nhưng anh cũng nhìn ra thái độ đối xử của Trang Châu với người ta có chút bất đồng, biết có vấn đề lại không thể hỏi thẳng trước mặt Đông Chí, liền dặn dò Đông Chí cách sử dụng thuốc rồi đưa tới quầy thu ngân nộp phí.
Đông Chí thấy anh ta không nói mấy lời khách sáo đại loại như chiết khấu cho người quen gì đó, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào ra. Từ ngày cùng ăn cơm với Trang Châu tại nhà hắn, hai người bọn họ còn chưa có liên lạc lại. Tuy rằng ấn tượng của anh đối với Trang Châu không tệ lắm nhưng tình huống trước mắt, anh cũng không có tâm tư hàn huyên. Chào từ biệt Trang Châu, hẹn hôm nào rảnh cùng uống trà, lại cảm ơn Hòa Thanh, liền bế Tiểu Xám cáo từ ra về.
Trang Châu tiễn Đông Chí tới tận ven đường, mắt thấy mấy con mèo hoang nhất nhất đi theo lên xe, còn tự động nằm gọn trên ghế, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng Đông Chí vội vã trở về, hơn nữa lúc này khóe mắt vẫn còn đỏ hồng, Trang Châu dù có sốt ruột cũng sẽ không nhân cơ hội này mà quấn lấy người ta.
Hòa Thanh khóa cửa bệnh viện lại, thấy Trang Châu vẫn còn đứng trên vỉa hè nhìn theo hướng xe Đông Chí lái đi, lững thững đi tới vỗ vai hắn: “Người lần trước anh đưa tới chỗ anh hai, chính là cậu ấy hả?”
Trang Châu nhíu mày: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Hòa Thành cười đến không hảo ý: “Sau khi nghe anh hai nói, tôi vẫn luôn thắc mắc, đến tột cùng là thiên tiên dường nào mới có thể câu mất hồn anh. Quả nhiên…”
Trang Châu không vui: “Cậu hảo hảo nói chuyện.”
Hòa Thanh cười nói: “Cậu ấy bộ dạng không tồi, rất không tệ. Nhưng tính cách này…chỉ mấy con mèo hoang cũng có thể khiến cậu ấy khóc, có phải quá mềm lòng rồi không?”
Trang Châu hỏi lại Hòa Thanh: “Không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt.” Hòa Thanh cào cào mái tóc: “Không chắc lắm nhưng tôi cảm thấy cậu ấy và anh không cùng một loại người.”
Trang Châu đối với cách lý giải của Hòa Thanh không cho là đúng: “Vậy cậu cảm thấy ai cùng loại người với tôi? Cái tên quy tôn tử Đồ Thịnh Bắc tâm ngoan thủ lạt kia, cậu xem hắn ta có phải cùng một loại người với tôi không?”
Hòa Thanh vội nói: “Anh tha tôi đi. Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tự dưng anh lại nhắc tới vị bá vương đó… thôi thôi, coi như tôi cái gì cũng chưa nói đi.”
Trang Châu không nói, trong lòng âm thầm phun tào: Mặc kệ em ấy tốt thế nào, dù sao cũng không để cho cậu biết!