Chương 22: Sinh nhật mẹ chồng (1)
Chủ nhật. Hôm nay chính là sinh nhật của mẹ chồng Phùng Lộ Phi. Biết hôm nay là ngày quan trọng nên Phùng Lộ Phi dậy khá sớm, chuẩn bị đồ để đến “Đại biệt thự Từ gia.” Một ngày quan trọng như ngày hôm nay, đương nhiên Phùng Lộ Phi phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.
Vẫn như thường ngày, Phùng Lộ Phi lại ngồi đối diện ăn sáng với Từ Dịch Phàm. Người đàn ông này cũng hay thật đấy, gần như ngày nào Phùng Lộ Phi cũng thấy Từ Dịch Phàm uống café, ít nhất là một cốc. Cafe rất tốt sao? Trong khi đó, người giúp việc chỉ chuẩn bị một cốc nước lọc đơn giản cho Phùng Lộ Phi theo yêu cầu ban đầu của cô.
- Cô chuẩn bị xong tất cả mọi thứ chưa vậy? Đến 9 giờ thì chúng ta sẽ trở về Đại biệt thự. Từ Dịch Phàm nói nhưng lại không ngẩng đầu nhìn Phùng Lộ Phi.
- Xong rồi.
- Vậy thì tốt.
Bọn họ nói chuyện với nhau đơn giản như vậy, sau đó thì không nói gì nữa cho đến khi bữa sáng kết thúc.
Phùng Lộ Phi trở về phòng, lấy bộ váy ngắn màu xanh da trời đã chuẩn bị ra mặc vào, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản rồi cầm lấy túi xách và túi quà đã chuẩn bị sẵn đi xuống tầng 1.
Từ Dịch Phàm lúc này vẫn đang ngồi ở sofa đọc báo. Thấy Phùng Lộ Phi đi xuống, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy Từ Dịch Phàm cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, Phùng Lộ Phi bỗng xem lại bản thân. Không cần nhìn cô như vậy chứ? Cứ tưởng là cô ăn mặc hay trang điểm sai sót gì.
- Anh không cần nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh như thế đâu. Thật chẳng ra sao cả.
- Đến giờ rồi, đi thôi.
- Thật đúng là…
Từ Dịch Phàm liền đứng dậy, nhanh chóng đi đến chỗ xe ô tô đã đậu sẵn bên ngoài. Lái xe Trần mở cửa xe ra, Phùng Lộ Phi lên trước rồi Từ Dịch Phàm cũng lên sau.
..........................................
Lần này thì đến lượt Phùng Lộ Phi chăm chú nhìn Từ Dịch Phàm. Nhìn kỹ thì anh đúng là rất đẹp trai, thật không ngờ ông trời lại phân biệt đối xử đến như vậy, cho anh tất cả mọi thứ, từ vẻ bề ngoài hoàn hảo đến gia thế hoàn hảo như thế. Nhưng mà...
- Tôi đẹp trai quá hay sao mà cô cứ nhìn chằm chằm như vậy hả? Chưa nhìn tôi bao giờ à?
Từ Dịch Phàm vừa nói vừa quay sang nhìn Phùng Lộ Phi. Nghe xong câu này của Từ Dịch Phàm, tuy rất cố gắng nhịn cười nhưng Phùng Lộ Phi vẫn không thể nhịn được. Cuối cùng cô cười lớn:
- Này, anh bị tự kỷ hả? Đẹp trai sao? Haizzz… Từ Dịch Phàm, anh bị tự kỷ nặng quá rồi. Tôi nghĩ là anh nên sắp xếp đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi thì hơn. Chưa trị nhanh không bệnh càng ngày càng nặng thì khó chữa lắm đấy. Lời khuyên thật lòng của tôi dành cho anh.
- Đến bệnh viện kiểm tra sao? Tôi nghĩ cô mới là người nên đến đó mới đúng. Với lại cô nhìn chằm chằm tôi làm cái gì hả? Tôi nhìn cô thì cô bảo cô không phải người ngoài hành tinh. Đến bây giờ thì cô lại nhìn tôi. Có ý gì đây? Nói ra xem nào.
- Này Từ Dịch Phàm, anh mua quà gì tặng cho mẹ vậy? Cho tôi xem qua một chút đi.
Phùng Lộ Phi nhanh chóng lảng ngay đi chuyện khác. Cô không muốn nói chuyện vừa rồi nữa.
- Không có.
- Không có? Anh đùa hả? Như anh mà không mua nổi quà cho mẹ hay sao? Không phải anh…
Từ Dịch Phàm vẫn bình thản nhìn Phùng Lộ Phi, nói:
- Chẳng phải cô bảo cô mua rồi còn gì nữa. Có nhất thiết tôi phải mua thêm nữa không?
- Vậy mà tôi cứ tưởng là anh sẽ mua một món quà khác nữa đấy. Hóa ra là không à? Thật không ngờ anh lại có ý nghĩ dùng chung quà tặng với tôi nữa. Đúng là làm người ta ngạc nhiên.
- Cô mua gì vậy?
Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, gương mặt tỏ vẻ bình thản không mấy quan tâm:
- Mua gì kệ tôi, anh không nhất thiết phải biết đâu.
Nghe hai người nói chuyện như vậy, lái xe Trần không dám lên tiếng, chỉ chuyên tâm lái xe.
- Tiệc sinh nhật hôm nay tổ chức lớn không vậy? Có mời nhiều người đến dự không?
- Có.
- Vậy à?
Phùng Lộ Phi lẩm bẩm. Chắc chắn hôm nay bố mẹ đẻ cô sẽ đến rồi, còn những khách mời của mẹ chồng cô thì có thể khẳng định rằng, cô chẳng biết ai trong số bọn họ cả.