Chương 15: Bối rối
Chiều hôm đó, Phùng Lộ Phi lại hẹn Trương Uyển Tâm ra nói về chuyện ngày hôm nay.
- Haha... Phải nói thế nào đây nhỉ? Hai vợ chồng cậu đúng là có duyên với nhau thật đấy nha. Chuyện hay, chuyện bắt đầu hay rồi đấy. - Trương Uyển Tâm vừa nói vừa cười.
- Duyên phận cái gì chứ? Trên đời này có duyên phận hả? Mà chuyện này đáng cười lắm sao? Nhìn cậu cười mà mình… Thật đúng là không còn gì để nói. – Phùng Lộ Phi nghe vậy nhăn mặt.
- Tất nhiên rồi. Chuyện này không phải rất buồn cười à? Vợ đi phỏng vấn chồng. Biên tập Trương này đúng là rất biết chọn người đấy. Diễn biến sau sẽ thế nào đây nhỉ?
- Chẳng thế nào cả. Cậu không cần ngồi đây suy nghĩ lung tung chuyện đó nữa đâu.
Uống cốc nước cam, Trương Uyển Tâm thở dài “phân tích” mọi chuyện cho Phùng Lộ Phi nghe:
- Cái gì mà chẳng thế nào hả? Này, Phùng Lộ Phi, cậu về nói chuyện này ngay với chồng của cậu đi, mình đảm bảo bài báo lần này mà cậu viết sẽ hay hơn những người khác gấp trăm nghìn lần đấy. Mọi người sẽ phải khâm phục cậu vì có thể phỏng vấn được Từ Dịch Phàm, người mà trước nay chẳng thèm xuất hiện trên tạp chí.
- Thôi đi, cậu đừng có ở đó mà diễn giải nữa. Mình không quan tâm nữa đâu. Nhưng mà này, cuối tuần này sinh nhật của mẹ chồng mình đấy, nên tặng gì bây giờ?
- Sinh nhật hả? Để mình nghĩ xem nào. À đúng rồi, mình đọc mấy bài báo nghe nói mẹ chồng cậu hình như rất thích đồ trang sức thì phải, hay là cậu chọn thử một món đồ trang sức nào đó xem sao. Suy nghĩ một hồi lâu, Phùng Lộ Phi nói:
- Đồ trang sức? Cũng được thôi, ý kiến này của cậu cũng không tồi. Nhưng mà biết chọn món đồ nào bây giờ được? Của hãng của Lưu Thị, Harry Winston hay Tiffany đây?
- Hình như tập đoàn Lưu Thị vừa tung ra thị trường mấy bộ đồ trang sức mới đấy, trông cũng đẹp lắm. Hay mai mình cùng cậu đi xem? – Trương Uyển Tâm vừa ăn bánh vừa nói.
- Vậy hả? Cũng được, vậy ngày mai đi cùng mình xem nhé. Có cậu thì chọn đồ cũng dễ hơn.
- Ừ, ừ, ngày mai đi với cậu cũng được. Nhưng mà Lộ Phi này, có chuyện này, mình....
- Chuyện gì vậy?
- Là... Tử Minh về thành phố A rồi.
Phùng Lộ Phi như trở thành một bức tượng, cô ngạc nhiên đến mức không thể nói được gì nữa.
- Mình nói này Lộ Phi, cậu cũng đừng nên trốn tránh như vậy nữa, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Mình nghe nói khi hai người chia tay, Tử Minh quyết định sẽ không về đây nữa, nhưng... Không hiểu sao anh ấy vẫn quay về. Không phải là vì chuyện…
- Thôi... Cậu nghĩ bây giờ nhắc đến anh ấy còn được nữa không? Nên cho qua mọi chuyện đi thì tốt hơn. Chuyện giữa mình và anh ấy dù sao cũng đã qua rồi, chẳng cứu vãn được gì đâu.
Hoắc Tử Minh là bạn trai cũ của Phùng Lộ Phi. Nhà anh tuy không khá giả gì nhưng Hoắc Tử Minh lại học rất giỏi, anh định năm nay tốt nghiệp về sẽ cầu hôn Phùng Lộ Phi nhưng không ngờ hai người lại cãi nhau, không lâu sau đó thì Phùng Lộ Phi quyết định chia tay anh để kết hôn với Từ Dịch Phàm. Lần gặp nhau cuối cùng, Hoắc Tử Minh đã rơi rất nhiều nước mắt và nói rằng anh sẽ không bao giờ trở về thành phố A này nữa. Thế nhưng hôm nay, Phùng Lộ Phi lại nghe thấy việc Hoắc Tử Minh đã quay trở lại. Phùng Lộ Phi ước gì Hoắc Tử Minh ở nước ngoài và sống yên ổn ở đó thì thật tốt, có lẽ cuộc sống về sau của cô và chính anh cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng tại sao anh còn quay về đây?
- Hai người có nên gặp nhau nói hết mọi chuyện không? Chuyện cậu kết hôn với Từ Dịch Phàm sẽ khiến Tử Minh hiểu lầm đấy.
- Nhưng cậu nghĩ nếu mình nói ra mọi chuyện thì sẽ thế nào đây? Sẽ càng hiểu lầm hơn.
- Nếu hai người không đến được với nhau thì cũng có thể làm bạn được mà? Cậu đang khiến anh ấy hiểu lầm cậu càng ngày càng sâu sắc đấy.
Phùng Lộ Phi lại thở dài. Chuyện với Hoắc Tử Minh là chuyện khiến cô băn khoăn bối rối nhất. Mọi quyết định trước kia cô biết là cô sai, nhưng nếu đã đồng ý bước chân vào ngõ cụt này thì cô đành phải chấp nhận thôi. Từ ngày đó đến bây giờ, cô chỉ hi vọng Hoắc Tử Minh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
- Ngày mai 9 giờ chúng ta cùng đi xem vài món đồ trang sức nhé? Bây giờ mình còn vài chuyện phải làm nên đi trước đây.
- Ấy...
Nói xong Phùng Lộ Phi đứng dậy đi luôn, còn Trương Uyển Tâm thì thở dài chán nản:
- Vẫn chưa nói hết mà đã vội đi rồi. Mình cũng chỉ là lo cho cậu thôi. Cái chuyện tình của cậu chẳng khác gì tiểu thuyết.