Chương 11: Tiệc (3)
Đã đến giờ, Phùng Lộ Phi đi ra ngoài thì đã thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở ghế rồi. Cô cũng nhanh chóng tiến lại gần chỗ anh. Mọi người cũng chuẩn bị ngồi xuống hết rồi.
- Trông cô với bọn họ cũng thân với nhau quá nhỉ? Cứ như là quen biết lâu năm rồi ấy.
- Anh đang đùa đấy à? Thân cái gì mà thân chứ? Bọn họ hôm nay nể mặt tôi cũng chỉ vì thân phận hiện giờ của tôi mà thôi. Nếu như tôi cũng chỉ là một người bình thường, quá đỗi bình thường, không có địa vị gì, trong tay cũng chẳng nắm quyền lực lớn nào thì chắc gì bọn họ đã để tâm đến tôi chứ. Lòng người vốn dĩ là như vậy mà.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, lời nói này của cô khiến anh không thể nói gì được.
- Mà anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi tưởng anh sẽ cảm thấy mất mặt vì tôi mặc như thế này chứ?
- Cũng không đến nỗi mất mặt. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy cô mặc bộ này không tệ lắm.
Từ Dịch Phàm nhìn lên phía trên, còn vài phút nữa thôi là đến giờ cử hành hôn lễ. Anh không thể phủ nhận, mặc dù hôm nay Phùng Lộ Phi tuy ăn mặc giản dị, có phân hơi đơn giản nhưng đứng giữa nhiều người, cô vẫn nổi bật hơn bọn họ rất nhiều.
- Này Từ Dịch Phàm, trông chú rể của bữa tiệc cưới này hình như tôi có gặp hôm đám cưới của chúng ta thì phải. Nhìn mặt trông rất quen. Cũng là thương nhân giống anh à?
- Ừ, đối tác làm ăn của tôi. Vợ của anh ta là một diễn viên nổi tiếng, chắc cô cũng biết.
- Không biết rõ lắm, tôi biết tên cô ta nhưng vì trước nay không quan tâm nhiều đến làng giải trí nên không biết. Mà cô ta cũng kiêu ngạo lắm, khoe khoang như thể cô ta là người giàu nhất vậy. Tôi không thích những người như vậy. Từ Dịch Phàm không nói gì nữa. Phùng Lộ Phi sau đó xem đồng hồ, để ý lên lễ đường rồi nói:
- Đến giờ rồi.
5 giờ. Hôn lễ bắt đầu.
Tất cả mọi người ngồi ở phía dưới đều im lặng hết, không nói gì thêm cả, chỉ chú ý đến cặp cô dâu chú rể đang đứng ở bên trên kia. Nếu so sánh cô dâu ngày hôm nay với Phùng Lộ Phi trong hôn lễ tháng trước thì trông Phùng Lộ Phi vẫn đẹp hơn rất nhiều.
Phùng Lộ Phi vẫn ngồi yên bên cạnh Từ Dịch Phàm, chăm chú nhìn cô dâu chú rể bước vào trong. Họ kết hôn là vì điều gì? Là tình yêu, là hạnh phúc thật sự hay chỉ là một bản hợp đồng giống như cô và Từ Dịch Phàm?
- Suy nghĩ cái gì thế?
Giọng nói của Từ Dịch Phàm tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ để khiến cho Phùng Lộ Phi giật mình.
- Không có gì?
- Nhìn bọn họ chăm chú như thế, cô không phải là đang nghĩ đến hôm đám cưới của chúng ta đấy chứ?
- Cái đám cưới ấy, tôi quên từ lâu rồi.
Thấy Phùng Lộ Phi phớt lờ chẳng quan tâm đến mình, Từ Dịch Phàm cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Sau một hồi, hôn lễ kết thúc. Mọi người bên dưới vỗ tay chúc mừng cho cô dâu chú rể. Cô dâu vào trong thay đồ, còn bên ngoài mọi người bắt đầu bước vào bữa tiệc hoành tráng.
....................................................
Bữa tiệc kết hôn chính thức kết thúc lúc 10 giờ đêm nhưng cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đều xin phép về trước lúc 9 giờ.
Trên đường trở về, hai người vẫn không nói với nhau lấy một câu, tài xế cũng không dám lên tiếng, chỉ chú tâm vào lái xe.
Đi được nửa đường thì xe bỗng dừng lại.
- Chuyện gì vậy? - Từ Dịch Phàm nhíu mày lên tiếng.
- Thiếu gia, có lẽ là lốp xe bị thủng rồi. Để tôi xuống xem thế nào đã. - Lái xe Trần nói.
- Vậy... – Phùng Lộ Phi tỏ vẻ băn khoăn.
- Hay là Thiếu gia với Thiếu phu nhân ra ghế đằng kia ngồi một lát, tôi sẽ thay lốp xe nhanh thôi.
Kết quả là hai người đành phải xuống xe, ra ghế phía trước ngồi một lúc chờ lái xe Trần thay lốp xe.
………………………………………
Buổi tối, ngồi ở ghế này ngắm dòng sông với bầu không khí tĩnh lặng thật sự là điều rất tuyệt vời. Với Phùng Lộ Phi thì quả thật cũng lâu lắm rồi cô không đến đây, còn đối với Từ Dịch Phàm thì đây là lần đầu tiên anh ngồi ngắm cảnh đẹp bên dòng sông như thế này. Hai người bọn họ ngồi cùng ghế nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Phùng Lộ Phi hướng mắt về phía trước nhìn dòng sông tĩnh lặng.
- Hình như là cô rất thích những nơi thế này thì phải. – Từ Dịch Phàm lên tiếng trước.
- Anh không thấy những nơi như thế này rất đẹp hay sao? Vừa tĩnh lặng lại vừa thoải mái, rất tốt đấy. – Phùng Lộ Phi trả lời nhưng không nhìn Từ Dịch Phàm.