Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nàng tiểu thư là con gái của tổng giám đốc nhà họ Đường. Từ nhỏ đã được cung chiều, nên cô có một làn da mềm mại, mịn màng. Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng anh Diệp vẫn  …
Xem Thêm

Cô quá mức kiêu ngạo, kiêu ngạo đến tuyệt không thể đùa bỡn loại tiết mục khiến cho mình chật vật đến như vậy.

Thần sắc Diệp Hân Dương biến đổi liên tục, nhìn hai mắt to giống nai con Bambi của cô gái nhỏ đang xem xét mình, đôi mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, ở chung mười năm, anh vẫn chưa thấy qua hình tượng đáng thương lại nhếnh nhác này của cô.

"anh Diệp ca ca, Mi Mi lập tức đi lên đem trang phục xinh đẹp nhất của Mi Mi lấy xuống cho anh, anh chờ em nha!"

Thấy người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời, Đường Y Nặc có chút lo lắng, xoay người kéo cánh tay Đường Trung Đường, "Cha, người phải thay con nhìn anh Diệp nha." Lấy được cam đoan của ông, mới xộc xệch chạy về phía cầu thang, người nhìn đều phải lo lắng , chỉ sợ cô ngã xuống một phát.

Đường Trung Đường lo lắng con gái, vội vàng kêu bảo mẫu đi, rồi quay đầu nhìn Diệp Hân Dương, có chút tự giễu cảm thán: "Thật không biết cháu đối với Tiểu Nặc làm cái gì, có thể khiến nó quên mọi người lại chỉ nhớ rõ cháu, mà nâng nó ở lòng bàn tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan là cha nó lại không bằng được cháu, thật là khiến người ta đau lòng."

Ánh mắt Diệp Hân Dương vừa động, vòng vo hỏi: "Cô ấy tự xưng là Thư Mi, chú vẫn nghe theo cô ấy?"

Đường Trung Đường cười khổ, "Cháu cho là chú không có nghĩ qua biện pháp sao, chú là không còn cách nào khác, cháu không thấy được tình cảnh sau khi tỉnh lại của tiểu Nặc, vẻ mặt hoảng sợ luống cuống kia, ánh mắt hốt hoảng, chỉ gọi ‘ anh Diệp ’ Tiểu Nặc quả thật làm chú cũng tan. Cho nên nếu như cháu mang nó đi, không những phải chăm sóc nó thật tốt, càng không thể làm nó khổ sở, mặc dù chú biết rõ yêu cầu này rất vô lý, dù sao nó đã làm nhiều chuyện tổn thương cháu, vậy mà hôm nay nó tin tưởng nhất chính là cháu, chú làm một người cha nhưng không có năng lực gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu mang nó đi, cho nên cầu xin cháu tận lực theo ý của nó, thay thế chú hảo hảo mà thương nó cưng chiều nó."

Diệp Hân Dương yên lặng không nói.

Đường Trung Đường sống hơn nửa đời người, làm việc từ trước đến giờ đều tính trước kỹ càng, lần đầu tiên cầu xin, gần như lo lắng đề phòng chờ một câu trả lời từ cái đứa trẻ nhỏ hơn hắn nhiều tuổi.

"Cháu . . . . ." Diệp Hân Dương há miệng, rốt cuộc muốn nói ra chữ mấu chốt .

"anh Diệp, có xinh đẹp không?" Hai người quá mức chăm chú, cho đến khi Đường Y Nặc chen vào giữa hai người, đem váy được lựa chọn tỉ mỉ nhét vào trong tay Diệp Hân Dương, bọn họ mới chú ý tới cô đã trở lại.

Đường Trung Đường vô duyên vô cớ thở phào nhẹ nhõm, ông thật sự rất sợ Diệp Hân Dương đưa ra một câu trả lời phủ định, con gái một tay ông nuôi lớn lên, đều đau vào trong trái tim, thế nào để cho cô chịu khổ sở?

"Thế nào nhanh như vậy?" Ông cúi xuống sờ sờ đầu Đường Y Nặc , đánh vỡ không khí yên lặng mà Diệp hân giương đưa tới, nhưng cũng nhìn thấy quần áo bị nước canh làm ướt, ánh mắt chỉ trích rơi vào trên người bảo mẫu, "Tại sao không thay quần áo cho tiểu thư?"

Bà bảo mẫu có chút hốt hoảng muốn giải thích, lại bị Đường Y Nặc giành nói: "Bởi vì con không muốn làm cho anh Diệp lãng phí quá nhiều thời gian chờ con, chờ sau khi anh Diệp thay quần áo xinh đẹp, con lại đi đổi." Ngay sau đó tặng kèm một nụ cười lấy lòng thật lớn.

Kuôn mặt nhỏ nhắc bị nước mắt nước mũi làm cho bẩn thỉu nhưng thời điểm cười lên, hàm chứa nước trong đôi mắt giống như rơi vào ngôi sao phương xa, xinh đẹp không gì sánh được.

Cô gái nhỏ đứng trước mặt của anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ......làm người ta tim đập thình thịch

Ở thần sắc không thể tin của Đường Trung Đường và vui mừng rõ rành rành của Đường Y Nặc, Diệp Hân Dương buộc chặt ngón tay, nhìn cô gái nhỏ với chiếc váy lung tung lộn xộn, "một cái váy rất đẹp, cảm ơn, hiện tại anh hi vọng Mi Mi có thể ngoan ngoãn lên lầu tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo xinh đẹp."

"Không thành vấn đề." Nét cười như hoa hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Y Nặc, chợt nhón chân lên, đôi môi non nớt nặng nề rơi vào cằm của anh, "anh Diệp, Mi Mi rất yêu mến anh, rốt cuộc Mi Mi đã đợi được anh rồi." Sau khi nói xong, Đường Y Nặc không kìm được vui mừng lần nữa xộc xệch chạy về phía cầu thang, từ trước đến giờ bảo mẫu làm việc hết sức chăm chỉ theo sát phía sau cô.

Lần đầu từ miệng Đường Y Nặc Eno nghe được từ thích, lại là duới tình huống như thế, hoàn toàn không giống như tỏ tình, giống như chỉ là một đứa nhỏ thuận miệng nói "Thích" , tựa như nói em thích ba mẹ, giống như thích chó trắng nhỏ nhà hang xóm. . . . . . Nhưng tim của hắn tại sao lại đập nhanh vậy?

Diệp Hân Dương sờ sờ cái cằm bị đập vào đau đớn mờ ảo, hồi tưởng đôi môi mềm mại giống như kẹo đường kia, khóe môi kìm lòng không được cong lên một đường cong nho nhỏ, anh nâng lên khóe môi đối với Đường Trung Đường nói: "Cháu sẽ hết sức." Tròng mắt nhìn thật sâu.

Mặc dù trong trí nhớ rõ ràng là một tiểu thư không thể nói lý và tùy hứng, mặc dù anh đã từng bị đại tiểu thư kiêu căng đó đùa bỡn qua vô số lần, mặc dù anh đã từng đối với đại tiểu thư đó hoàn toàn thất vọng. . . . . . Song lần này,anh vẫn quyết định tin tưởng cô lần nữa, một lần cuối cùng! Có lẽ,chính anh tự nhận là đã bỏ cuộc nhưng lại chưa từng có chết tâm thật sự

Đường Trung Đường sửng sốt một chút mới hiểu được anh đang trả lời vấn đề trước đó, ông hiểu cá tính người con trai lớn lên bênh cạnh ông, không dễ dàng hứa hẹn, một khi xuất khẩu giống như đóng đinh trên ván tủ, nếu nói "Hết sức" chính là trăm phần trăm, như vậy ông thật sự không có gì phải lo lắng.

"Hân Dương, vậy chú liền đem Tiểu Nặc giao cho cháu."

Ngoài miệng nói được rất sảng khoái, lần đầu tiên đem con gái đưa ra ngoài, ở trên thương trường nói một không hai, Đường Trung Đường ý chí kiên cường lúc ra trận lại lề mề chậm chạp dọn dẹp hành lý của con gái, gương mặt không bỏ được, qua nửa ngày, va ly to như vậy vẫn chưa có được ba bộ đồ.

"Cha, con tới giúp cha sửa sang lại." Đáng tiếc, Đường Y Nặc một lòng muốn đi theo anh Diệp không cách nào phát hiện Đường lão gia tử tâm tình rối rắm, nhảy về phía trước muốn giúp một tay.

"Không cần, một mình cha là được rồi, Mi Mi là chủ nhân, tốt hơn hãy nói chuyện phiếm cùng với anh Diệp của con đi, không thể để cho một mình nó chỉ ngồi ." Hai từ "anh Diệp" nghe vào cắn răng nghiến lợi, quả thực là tựa như từ trong kẽ răng đυ.ng tới.

Vốn là tâm tình Diệp Hân Dương còn có chút buồn bực, nhìn thấy bộ dạng trừng mi trợn mắt này của Đường Trung Đường, không khỏi thoải mái hơn, đúng vậy, nếu tính toán cùng Đường Y Nặc bắt đầu sống lại lần nữa, cũng không cần đối với chuyện cũ canh cánh trong lòng, cong cong môi, cười nói với Đường Trung Đường: "Cháu ngồi cũng không muốn tán gẫu, dứt khoát chúng ta cùng đi sửa sang lại thôi."

"Ai muốn các ngươi làm điều thừa, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi ở đàng kia cho chú, không cho phép nhúc nhích!" Đường Trung Đường nổi giận, thật vất vả nuôi lớn một đứa con gái, mất trí nhớ lại cứ một mực chỉ nhớ rõ một người đàn ông khác, đều đem ông quên đến bát trảo nước đi, hiện tại ông phát huy tình thương vĩ đại của cha, không thể không đem con gái đưa đi, thì cũng phải để cho ông ở chung với con gái thêm một chút thời gian nữa chứ, có cuộc sống bi thương như thế này sao?

Tựa hồ bị Đường lão gia tử đột nhiên hét lớn sợ hết hồn, Đường Y nặc mờ mịt chớp mắt to, cái miệng non nớt mếu máo, bộ dáng sẽ lập tức lớn tiếng khóc.

Đường Trung Đường lòng mền nhũn, vội nói: "Là cha không tốt, không nên hung Mi Mi, ngoan, Mi Mi không khóc." Vừa dùng mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Dương, giọng căm hận không cam tâm tình nguyện nói: "cùng nhau lại đây dọn dẹp, bảo mẫu cũng tới đây giúp một tay, các người thật cho là cha thích các người chờ lâu như vậy sao."

Mặc dù là giọng điệu căm giận bất bình, nhưng sợ hù đến con gái bảo bối lại chảy nước mắt ròng ròng, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, phối hợp gương mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy khí phách của Đường Trung Đường, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, ngay cả bà bảo mẫu đang nhanh chóng đi tới cũng không nhịn được len lén mím môi cười.

Thêm Bình Luận