Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nàng tiểu thư là con gái của tổng giám đốc nhà họ Đường. Từ nhỏ đã được cung chiều, nên cô có một làn da mềm mại, mịn màng. Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng anh Diệp vẫn  …
Xem Thêm

Anh mấp máy miệng, hỏi: "Tháng trước, em không gặp phải tình trạng tương tự sao?"

Hình như là đang rất cố gắng hồi tưởng, "Có một lần á..., em rất sợ hãi, sau đó chạy đi nói với cha, cha nói Mi Mi chỉ là ngã bệnh, uống một chút thuốc liền có thể khỏe rồi, sau đó thật sự là vậy, một thời gian rất dài Mi Mi cũng chưa bị chảy máu nữa."

Khóe mắt Diệp Hân Dương giật giật, cho dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, anh cũng không khó tưởng tượng Đường Trung Đường bị con gái làm cho bối rối không chịu nổi, cho Đường Y Nặc uống thuốc dừng lại và trì hoãn kinh nguyệt, ông ta chẳng lẽ không biết những thuốc này đối với thân thể phụ nữ có tổn thương nhất định sao?

Vẻ mặt hòa hoãn, Diệp Hân Dương ôn hòa nói: "Cái này không sao, nó chứng tỏ Mi Mi đã trưởng thành, có thể sinh bé cưng rồi, là tình trạng tốt vô cùng nha."

"Mi Mi trưởng thành rồi, vậy anh Diệp có phải có thể cùng Mi Mi chơi hôn nhẹ rồi hay không?" Đường Y Nặc lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, mắt mở to nhìn Diệp Hân Dương, giống một chú chó nhỏ mong đợi được vỗ về.

Diệp Hân Dương dĩ nhiên hiểu rõ câu ‘chơi hôn nhẹ’ trong miệng Đường Y Nặc, đó không phải là ‘hôn ngủ ngon’ hay ‘hôn dỗ dành’ thuần khiết lúc ban đầu giữa hai người, không nhịn được cảm thấy hết sức nhức đầu với lối suy nghĩ nhảy vọt của cô gái nhỏ, tự chủ ban đầu của anh đã tràn ngập nguy cơ, có thể nào lần nữa bị khıêυ khí©h?

"Em trước ở chỗ này đợi anh một lát, anh đi mua cho em mấy thứ."

Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, dặn dò một câu liền xoay người sải bước rời đi, nhìn qua có vài phần bộ dạng chạy trối chết.

Thấy tình cảnh này, Đường Y Nặc đột nhiên cảm thấy, cho dù gặp phải cảnh tượng lúng túng như vậy, chỉ cần anh vẫn bằng lòng đối xử dịu dàng với cô, thì mất mặt nữa cũng không có gì ghê gớm.

Diệp Hân Dương không nghĩ tới mình sẽ gặp Vệ Đoan trong siêu thị, "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Bởi vì có sự việc xen giữa của Đường Y Nặc, anh đã quên mất chuyện Vệ Đoan xuống dưới lầu, bây giờ nghĩ lại cậu ta đã xuống được một lúc rồi, thì ra chậm chạp không lên nhà là bởi vì tới siêu thị.

Vệ Đoan ngược lại sợ hết hồn, quay đầu thấy là anh liền vội vã ra dấu ‘suỵt’, rón rén đi tới bên cạnh anh, nhìn chung quanh một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lúc xuống lầu tớ gặp phải một cô gái, đặc biệt giống cô nữ sinh tớ đã từng thầm mến, không tự chủ được đi theo đến nơi này."

"Cậu đã từng thích một người?" Thanh âm không thể tin được.

Đừng trách Diệp Hân Dương ngạc nhiên, phải biết Vệ Đoan con người này khả năng nói chuyện tình cảm thấp đến trình độ làm người ta giận sôi, hơn nữa tương đối không hiểu phong tình, đã từng có một nữ sinh nhiều lần tặng hộp cơm trưa cho anh ta, lại bị anh ta hiểu lầm thành "Giúp người làm niềm vui", nữ sinh kia trong cơn tức giận liền cường hôn anh ta, anh ta sờ sờ miệng rất vô tội trả lời: "Tớ mới vừa ăn tỏi, cậu không cảm thấy hôi sao?" Những chuyện giống như vậy, nhiều không kể xiết.

Thế cho nên Diệp Hân Dương vẫn cho là Vệ Đoan nếu không phải đồng tính luyến ái thì chính là vật cách ly tình cảm, nào biết rằng thì ra là anh chàng ngây ngô này cũng từng trải qua khoảng thời gian thầm mến tràn đầy ngọt bùi cay đắng!

"Nói nhỏ thôi á, bị người ta nghe thấy tớ rất xấu hổ!"

Diệp Hân Dương lần nữa bị vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng hù dọa, lặng lẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, bình tĩnh nói: "Là người nào, tớ đi tới hỏi phương thức liên lạc giúp cậu."

"Như vậy có phải quá trực tiếp hay không?" Vệ Đoan vỗ ngực, anh không muốn bị cho là một tên đàn ông nông cạn, cợt nhả lại xung động.

"Con gái thích đàn ông chủ động lại dứt khoát." Diệp Hân Dương mở mắt nói mò, cúi đầu chọn mấy bịch băng vệ sinh thích hợp, quay đầu đi về phía quầy, "Cậu suy tính một chút có cần tớ giúp hay không, tớ đi trước tính tiền."

Vệ Đoan lúc này mới chú ý tới tay Diệp Hân Dương đang cầm gì đó, vốn là đôi mắt to trong nháy mắt trừng còn lớn hơn mắt bò, "Cậu. . . . . . Cậu cư nhiên mua băng vệ sinh?"

Diệp Hân Dương đối với vẻ mặt khoa trương trợn mắt há mồm của anh xem thường, hời hợt nói: "Bởi vì mắc bệnh trĩ." Nếu như phương pháp thôi miên thật sự có hiệu quả, như vậy Đường Y Nặc sẽ trở lại thành đại tiểu thư kiêu ngạo quật cường.

Diệp Hân Dương lo lắng tên Vệ Đoan này miệng không kín đáo, nhất định sẽ nói cho cô chuyện này, điều này cũng tương tự như nói cho đại tiểu thư rằng anh biết đại di mụ của cô tới, điều này tuy không phải việc lớn gì, nhưng da mặt của Đường Y Nặc rất mỏng, nhất định sẽ ngượng ngùng, nếu như nghiêm trọng một chút mà Vệ Đoan nói chuyện không đủ uyển chuyển, cô ấy rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận.

"Tiên sinh… tiên sinh…, tổng cộng là ××× đồng." Bị nhân viên thu ngân siêu thị kêu tỉnh, Diệp Hân Dương vội vàng móc bóp da ra trả tiền.

Cùng người mình yêu ở chung một chỗ có phải đặc biệt dễ dàng nghĩ trước lo sau hay không, bởi vì một chút xíu cũng không muốn khiến cô không vui, cho nên một khi suy nghĩ nhiều, liền dễ dàng nghĩ hơi quá.

"Diệp tiểu tử, cậu thật không dễ dàng!" Vệ Đoan cho là anh đang tự xót xa cho thân mình, phải biết bệnh trĩ này tuy nhỏ, nhưng mang tới đau đớn cũng là khó có thể phỏng đoán, đặc biệt là ở thời điểm đau nhất, được gọi là đau đến không muốn sống a.

Diệp Hân Dương nghiêng đầu liếc nhìn Vệ Đoan, cuối cùng cũng nhớ tới bên cạnh còn có nhân vật số một này, "Xin lỗi, hiện tại tớ phải lập tức về nhà, nếu không thì lần sau sẽ giúp cậu hỏi thăm phương thức liên lạc nhé? Cô ấy ở chỗ này đi siêu thị, cậu lại gặp được cô ấy dưới lầu ở đây, có thể là ở cùng tòa nhà lớn, luôn có cơ hội gặp mặt."

Vệ Đoan cảm động một phen cầm tay Diệp Hân Dương, "Cậu đã như vậy rồi, còn lo lắng cho tớ như thế, tớ . . . ." Cho dù Diệp tiểu tử có phần thích trêu cợt người, cậu ấy vẫn là một người tốt a!

Diệp Hân Dương tiếp nhận lời của anh ta, nói: "Cậu phải suy nghĩ thật tốt, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi Đường Y Nặc, như thế nào?"

Vệ Đoan vỗ ngực thật mạnh: "Dĩ nhiên, tớ cũng không tin trên đời còn có bệnh mà Vệ Đoan tớ không trị được!"

Tự mình dạy Đường Y Nặc sử dụng băng vệ sinh như thế nào, Diệp Hân Dương chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời của chính mình còn có thể có kinh nghiệm như vậy. Anh lúng túng vô cùng, sứt đầu mẻ trán cuối cùng cũng giải thích rõ ràng, gương mặt tuấn tú ửng hồng một mảnh.

Đường Y Nặc thấy thế sinh lòng yêu thích, trong lòng dù sao cũng có chút ngượng ngùng, chờ sau khi Diệp Hân Dương nói xong một lần, liền gật đầu nói biết. Không có làm khó anh.

Diệp Hân Dương ra ngoài chuẩn bị bữa ăn sáng, bởi vì không còn kịp nấu cháo nữa nên chỉ dùng lò vi-ba hâm nóng bánh mì nướng, cộng thêm một ly sữa nóng, chờ Đường Y Nặc lúc đi ra vừa khéo hưởng dụng.

"Phục vụ thật là chu đáo!" Vệ Đoan chậc chậc lấy làm lạ, "Diệp tiểu tử, sống trong nhà cậu thật sự là Đường đại tiểu thư tùy hứng làm bậy đó sao? Tại sao cậu tuyệt không ghi hận?"

"Cô ấy đúng là Đường Y Nặc." Diệp Hân Dương tùy tiện nhét mấy miếng bánh mì nướng, "Cô ấy sắp ra tới đấy, cậu tí nữa chú ý một chút, không cần mở miệng nói lung tung ."

"Này, tớ khi nào thì mở miệng. . . . ."

Vệ Đoan đang kêu la, thì một mảnh khảnh từ từ đi ra, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ là không thể nghi ngờ, đặc biệt hơn chính là khí chất của cô, chỉ là đứng ở đàng kia, giống như là đang tỏa sáng, làm cho người ta không thể dời ánh mắt.

"Anh Diệp, anh này là…?" Đường Y Nặc thật chưa gặp qua người đàn ông lôi thôi tùy ý như vậy.

Diệp Hân Dương kéo cô đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Đây là bạn tốt của anh, Vệ Đoan, là một bác sĩ rất lợi hại, đợi lát nữa có thể sẽ giúp em thôi miên, nhất định có thể làm cho em nhớ tới rất nhiều chuyện."

Miếng bánh mì nướng ‘ba’ rơi xuống đĩa.

Thêm Bình Luận