Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nàng tiểu thư là con gái của tổng giám đốc nhà họ Đường. Từ nhỏ đã được cung chiều, nên cô có một làn da mềm mại, mịn màng. Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng anh Diệp vẫn  …
Xem Thêm

Đây hoàn toàn ngược lại với dự định ban đầu của anh, khi lần đầu tiên nghe tin Đường Y Nặc mất trí nhớ,anh cho là cô lại giở thủ đoạn đùa bởn, liền muốn mang cô đến trước mộ của Thư Mi sám hối.

"Nha." Đường Y Nặc nhìn tấm hình nho nhỏ, dáng dấp cô gái rất dễ nhìn, mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn dũng cảm từ sau lưng Diệp Hân Dương đi ra, dù sao chỉ cần anh Diệp ở đây, cô cũng không có gì sợ hãi , nghiêm túc khom người chào, cô nói: "Thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi."

Mặc dù đây là tính tình sau khi mất trí có điều thay đổi, mặc dù đây là anh yêu cầu, nhưng thấy cô thật sự nghiêm túc nói lời xin lỗi với một nữ sinh mình đã từng không ưa nhất, nội tâm Diệp Hân Dương bị rung động thật lớn, không tưởng được chính là, thế nhưng cô chủ động đi tới dắt tay của anh, trong đôi mắt thật to tràn đầy chân thành chói lọi, "Mi Mi rất ưa thích anh Diệp, thật rất ưa thích rất ưa thích, không muốn làm cho anh có một chút khổ sở, nhưng là hôm nay anh nói về cô liền khổ sở, còn đối với Mi Mi rất xa cách. . . . . ."

Cái này cá tính thích ghi hận không có gì thay đổi.

Diệp Hân Dương cầm lạo tay của Đươmg Y Nặc, mười ngón tay đan xen.

"Địa phương xa nữa cũng nhất định có biện pháp trở lại chứ, nếu như cô có thời gian nhất định phải trở lại xem một chút đi, anh Diệp nhất định sẽ thật cao hứng , cô nhất định cũng giống tôi, cũng hi vọng anh Diệp thật vui vẻ thôi."

Quả nhiên mới vừa rồi hoàn toàn không có nghe hiểu, Diệp Dân Dương thở dài một cái, chỉ cảm thấy trong lòng giống như ngổn ngang nhiều thứ, có chút chua, có chút sáp, lại có chút ngọt, ngũ vị tạp trần.

Anh đi tới ôm lấy Đường Y Nặc, cuối cùng cũng không có cố gắng đem ý tứ của từ "Đi xa" cải chính, "Ừ, nếu nói xin lỗi, chúng ta trở về đi đi."

"Tốt." Mặc dù có em gái anh Diệp ở đây, Đường Y Nặc cũng không thích cái nơi này.

Diệp Hân Dương đem đường Eno dắt xuống núi, ở thời khắc sắp sửa không nhìn thấy bia mộ, anh dừng bước, ở trong lòng âm thầm hướng Thư Mi xin lỗi:

Thật xin lỗi, Đường Y Nặc quả thật đối với em đã tạo thành tổn thương không thể tránh khỏi , nhưng hôm nay cô ấy đã mất trí nhớ, quên mất trước kia rất nhiều rất nhiều chuyện, đây cũng là lòng riêng của anh, anh không muốn làm cho cô lưng đeo đoạn chuyện cũ này nữa, cho nên hãy nhìn chuyện cô ấy đã nhận lỗi với em mà tha lỗi cho cô ấy, tất cả sai lầm anh nguyện ý thay cô ấy gánh chịu.

Thật xin lỗi, Mi Mi.

"Anh Diệp . . . . ." Thấy Diệp Hân Dương vẫn yên lặng bất động, Đường Y Nặc liền lôi kéo ống tay áo của anh.

Diệp Hân Dương lấy lại tinh thần, môi lộ ra một cười, "Mi Mi, chúng ta về nhà."

Đường Bảo Bảo bị mê được tứ chi tê dại, nương nhờ trong ngực anh Diệp được dịu dàng kéo đi.

Diệp Hân Dương và Đường Y Nặc ở cùng nhau, đó là trên ý nghĩa chân chính cùng nhau, thậm chí ngay cả buổi tối cũng cùng giường chung gối.

Lúc bắt đầu mặc dù Diệp Hân Dương nói"Nếu như lần sau em vẫn ngủ ở bên trên giường, anh liền không cho phép em lại tiến vào phòng của anh" uy hϊếp như vậy, nhưng Đường Y Nặc cũng không có hoàn toàn buông ra, dĩ nhiên ở yêu cầu mãnh liệt của Diệp Hân Dương, vị trí ngủ cũng dần dần từ mép giường hướng vào phía trong di động, thế nhưng tốc độ cùng ốc sên so sánh với cũng không kém nhiều.

Diệp Hân Dương cũng biết loại chuện này không thể gấp, nhưng anh nhìn cô gái nhỏ co rút thành một cục cố gắng rớt xuống tồn tại cảm giác bộ dáng, trong lòng cảm giác áy náy cơ hồ muốn đem anh bao phủ, vì vậy, dạy mãi không sửa nên Đường mỗ rốt cuộc rút hết sự kiên nhẫn của anh, là một loại Nguyệt Hắc Phong Cao buổi tối, Đường mỗ mới vừa chui vào chăn, mang cả người và chăn ôm vào trong ngực.

"Anh Diệp?"

"Hôm nay cứ ngủ như vậy, không cho phép cử động nữa." Giọng nói dứt khoác của Diệp Hân Dương không chừa một chút đường sống nào để thương lượng.

Kể từ khi ở cùng một chỗ với Đường Y Nặc, anh đều có thể dễ dàng ngủ, lúc này cũng không ngoại lệ, trong chốc lát, ý thức liền hỗn loạn , Chu công đã tại nơi xa ngoắc anh, nhưng trước khi toàn bộ ý thức đầu hàng, dường như Diệp Hân Dương xuất hiện một cảm giác cực kỳ quái dị, giống như anh bỏ quên cái gì, hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng. . . . . . Vậy mà kẻ địch quá mạnh mẽ, một chút ý thức còn sót lại hoàn toàn không có thể phản kích.

Anh đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy nơi có thể đυ.ng tay đến đều là da thịt mềm mại, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, tốt đẹp giống như đặt mình trong tiên cảnh, Diệp Hân Dương giật giật lỗ mũi, từ từ di động thân thể cố gắng tìm ra nơi phát ra mùi thơm đó.

Miệng tựa hồ đυ.ng vào thứ gì, mềm mại mà ngọt ngào, xúc cảm thật tốt, giống như thưởng thức loại miệng lưỡi giao nhau vẫn chưa thỏa mãn lần nữa bắt tù binh này làm anh cảm giác cực kỳ vui vẻ, giống như thưởng thức thức ăn ngon,đầu tiên là nhẹ nhàng liếʍ láp, sau lại chưa đủ bắt đầu mυ"ŧ vào mùi vị càng ngày càng ngọt ngào, sáng sớm thân thể không chịu nổi trêu chọc, rất nhanh liền nóng lên.

Nóng đến có chút khó chịu, có chút kỳ quái, liền da cũng bắt đầu vô cùng nóng, nhưng chỉ cần sờ nhẹ da thịt mát mẻ phía dưới, nóng ran làm người ta không thể chịu được mà khó có thể tách ra, mặc dù sau một khắc nóng ran này sẽ lấy phương thức càng khuyếch trương gấp mấy lần nữa rơi vào trên người anh.

Theo thân thể càng ngày càng nóng, anh không thể tiếp tục thoả mãn với phương thức lướt qua rồi dừng này, đầu lưỡi giống như là có ý thức, dễ dàng liền cạy ra phòng thủ dưới lưỡi, mạnh mẽ tiến tới rồi tiến quân thần tốc.

Địa phương mở ra này giống như một vườn địa đàng, bên trong chất lỏng ngọt ngào mà dư thừa, anh tham lam mà không biết đủ lật ngược nuốt, cho đến khi tìm không được một giọt mật dịch nào nữa, mới có chút lưu luyến lui đi ra ngoài.

"Anh Diệp, Mi Mi còn muốn . . . . ." Không hiểu hôn là ý gì, Đường Y Nặc chỉ cảm thấy rất ngọt rất thoải mái thấy anh bỏ chạy, vội vàng lên tiếng giữ lại, vậy mà giọng nói mềm nhũn này không chỉ là một đạo sấm sét giữa trời quang, đem Diệp Hân Dương từ trong hỗn độn kéo trở lại.

Kinh hoảng mở mắt, tiến vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, tầm mắt đi xuống, ngừng ở đôi môi sưng đỏ có chút ướŧ áŧ, quỷ cũng biết, đây là kiệt tác của người nào!

Vốn là cả người và chăn ôm vào trong ngực, hôm nay tấm chăn mỏng ngăn cách thân thể hai người đã sớm không biết tung tích, tay trái của anh nắm cả vai của cô gái nhỏ, bắp đùi nhấc lên áo ngủ rộng thùng thình của cô, gác ngang qua bụng của cô, cho dù quần áo hai người coi như chỉnh tề, nhưng không khí mập mờ đã sớm không cần nói cũng biết.

Đường Y Nặc không hiểu sắc mặt của anh Diệp vì sao biến đổi liên tục, chỉ là đơn thuần trung thành với tâm ý của mình, "Anh Diệp, Mi Mi muốn hôn hôn, hôn miệng ."

Một câu nói như vậy khiến Diệp Hân Dương ban đầu đã ngây người như phỗng trong nháy mắt giống như bị điện giựt, nhất thời nhảy một ra một thước xa, xa cách mấy centi mét, liền trực tiếp ngồi ra đầu giường.

"Anh Diệp?" Đường Eno uất ức muốn khóc, trong mắt to nhanh chóng mông lung một tầng hơi nước, coi như anh Diệp không muốn hôn cô, cũng không nên sợ như vậy chứ, coi như cô có ý tưởng cường hôn, cũng không còn cần thiết trốn xa như vậy a.

Diệp Hân Dương ngoảnh mặt làm ngơ, xuống giường liền trực tiếp trốn vào phòng tắm.

Mặc dù tháng chín cái nắng gắt của cuối thu vẫn còn ở, nhưng bị nước lạnh như băng xối xuống, cả người Diệp Hân Dương giật mình, lại chịu đựng lạnh lẽo tắm mấy phút, cuối cùng đem du͙© vọиɠ này tiêu mất.

Rốt cuộc anh nhớ tới cảm giác quái dị của mình đến từ chỗ nào?

Bởi vì đều là một người ngủ, anh cũng mau quên sở thích ngủ gặp người liền dính của mình, căn bản cùng người ban ngày khí chất lạnh nhạt hoàn toàn bất đồng , khi ngủ thích ôm cái gì đó có thể đυ.ng tay đến.

Thêm Bình Luận