Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nàng tiểu thư là con gái của tổng giám đốc nhà họ Đường. Từ nhỏ đã được cung chiều, nên cô có một làn da mềm mại, mịn màng. Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng anh Diệp vẫn  …
Xem Thêm

Đường Y Nặc vô duyên vô cớ nổi cáu, lại càng thêm ưỡn lưng thẳng tắp, ra lệnh cho Diệp Hân Dương giúp một tay đem hành lý chuyển lên xe, về phần vấn đề xin nghỉ trại hè, cô biết căn bản không cần lo lắng, cha sẽ đem tất cả làm xong.

Một đường mưa gió chạy nhanh về nhà, đã là ba giờ sáng.

Đường Y Nặc bị người cha vẫn chờ đến bây giờ đẩy mạnh vào phòng tắm, lúc cùng bóng dáng ướt nhẹp lướt qua nhau thì bắt gặp thân hình mát lạnh tuần tú của thiếu niên, tóc đen ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước tí tách.

Cô biết Diệp Hân Dương gần đây đang thực tập, anh bị cô giằng co một đêm, ngày thứ hai nhất định sẽ không có tinh thần, lấy cá tính của anh thì chắc chắn sống chết vẫn chịu đựng, đến lúc đó sợ rằng sẽ càng khó chịu.

Vô duyên vô cớ cảm giác thật phiền não, một chút cũng không có kɧoáı ©ảʍ trả thù thành công.

Nước nóng hoa lạp lạp rơi xuống, Đường Y Nặc nhìn hơi nước mông lung trong phòng tắm, chợt có chút hoài nghi mình có phải đang khóc hay không, cô không muốn trả thù Diệp Hân Dương, tuyệt không nghĩ, giày vò người trong lòng, cô chỉ càng khó chịu hơn, nhưng tính tình của cô chính là như vậy, quật cường, cường ngạnh, tùy hứng, kiêu căng. . . . . . Ngay cả mình cũng ghét!

Cô không cách nào khống chế những từ ngữ hung ác đối với anh.

Không, có lẽ là cô biết, thật sự nếu không sử dụng một chút thủ đoạn, anh càng ngày càng xuất sắc sợ rằng sẽ cách cô càng ngày càng xa, cho đến khi cô không thể tiếp tục sánh bằng, cho nên chỉ cần có thể làm anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, vô luận làm chuyện gì, cô không cần quan tâm..

Chỉ cần, có thể đem anh giữ ở bên người.

Chỉ cần, có thể từ trong mắt anh nhìn thấy bóng dáng của bản thân.

Chỉ cần, anh có thể nói với bản thân, không đem mình làm thành người tàng hình.

Cho dù anh ôm oán hận đặt trên người cô, cho dù trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy chán ghét, cho dù giọng điệu anh nói với mình không kiên nhẫn như vậy. . . . . . Cô toàn bộ có thể làm như không biết.

Cô là như vậy thích anh, không cách nào kiềm chế.

Giống như mơ một giấc mơ thật dài, trong mộng có anh Diệp thích nhất của cô, nhưng là anh Diệp đó tuyệt không đáng yêu, luôn là gương mặt lạnh lùng đối với cô luôn xa cách khó gần, giống như xảy ra một ít chuyện, nhưng tình huống cụ thể như thế nào cũng không nhớ nổi, chỉ là trong lòng cảm giác thật khổ sở, thật khổ sở thật khổ sở. . . . . .

Đường Y Nặc vén chăn lên, không kịp chờ đợi muốn nhìn Diệp Hân Dương.

Diệp Hân Dương đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, chợt nghe một tiếng "anh Diệp" cho là ảo giác của mình, cười lắc lắc đầu đem đĩa thịt đặt trong khay.

Vừa muốn xoay người, lại bị một lực lượng ngoài ý muốn đẩy đến phía sau lảo đảo một bước, chống lại phía trước bồn rửa tay, ngang hông bị hai cái tay ôm chặt lấy, mơ hồ khẽ khóc giống như con mèo con trong đêm tối khóc thầm.

Diệp Hân Dương thở dài, nhẹ kêu: "Mi Mi?"

"Vâng . . . . ." Đầu nhỏ phát ra một tiếng lầu bầu vô ý nghĩa, càng ôm chặt thắt lưng của Diệp Hân Dương, áo sơ mi sợi tơ xúc cảm ướt lạnh làm anh rõ ràng tình trạng của đối phương.

Diệp Hân Dương không để ý phản kháng của cô, dùng sức gỡ hay bàn tay bên hông ra, quay đầu đem khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên, quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là trong nước mới vớt ra, ướt được lợi hại.

"Thế nào?"

Hỏi nhỏ nhẹ không chiếm được bất kỳ đáp lại nào, Đường Y Nặc nức nức nở nở, trong thần sắc khó nén kinh hoàng cùng sợ hãi.

Diệp Hân Dương nhớ tới nửa giờ trước anh vào phòng còn chứng kiến bộ dạng cô ngủ yên, trong nhà cũng không tồn tại cái gì có thể làm cô sợ hãi bất an, càng không thể nào là anh chọc cô thương tâm, như vậy chỉ có thể là gặp ác mộng.

Gặp ác mộng phải làm thế nào an ủi đây, khi đối tượng là một đứa trẻ năm tuổi?

Diệp Hân Dương đau lòng cộng thêm nhức đầu, định đem đầu Đường Y Nặc ấn vào trong lòng mình, an ủi nói: "Đừng sợ, anh ở chỗ này, vẫn luôn ở đây, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra." Anh liên tiếp lặp lại rất nhiều lần, thanh âm khóc thút thít dần dần biến mất không thấy nữa.

Đường Y Nặc nghe l*иg ngực trầm ổn có lực của Diệp Hân Dương đập, giống như có một loại lực lượng không biết tên, làm tâm tình hốt hoảng của cô từ từ an ổn lại.

Anh Diệp một mực ở nơi này, sẽ cười với mình, sẽ làm cơm cho mình, sẽ bồi mình ngủ. . . . . . Làm sao sẽ không để ý tới mình được?

Diệp Hân Dương thời còn học sinh sẽ dành thời thời đi cô nhi viện làm lao động công ích, ở nơi đó biết Thư Mi từ lúc nhỏ đã có bệnh tim, anh ở nơi đó biết rất nhiều người bạn nhỏ, đừng nói đứa bé tuổi còn nhỏ, ngay cả một đứa bé tám chín tuổi ăn cơm đều đổ đầy bàn đầy, sau khi bị viện trưởng trách phạt cũng chứng nào tật nấy, chỉ là dọn dẹp một đống lộn xộn thê thảm không thể tả, cũng tốn không ít thời gian.

Mà mặc dù đầu óc Đường Y Nặc bị thoái hóa, ăn cơm cũng phải cầm muỗng ăn, nhưng lúc ăn cơm còn mơ hồ có thể nhìn ra Đường đại tiểu thư vẫn dùng cơm một cách kiêu ngạo, trong một bữa cơm, trừ ở trong bát còn dư lại một chút cơm, một hạt cơm cũng không có rơi ra ngoài, Spongebob Squarepant trên áo ngủ cũng sạch bóng, không có dính vào bất kỳ vết bẩn.

Này cũng tiết kiệm cho Diệp Hân Dương rất nhiều phiền toái, anh chỉ phải chịu trách nhiệm chuẩn bị một ngày ba bữa thức ăn cùng rửa chén đũa là được rồi.

Chỉ là, cái này "Người bạn nhỏ" đặc biệt bám người, anh đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó, đối với anh làm bất cứ chuyện gì đều có hăng hái say mê.

"Anh Diệp, Mi Mi cũng có thể làm việc, Mi Mi giúp anh rửa chén."

Lần đầu tiên Diệp Hân Dương thấy Đường đại tiểu thư đối với phòng bếp cảm thấy hứng thú, thậm chí còn chủ động xin đi gϊếŧ giặc, anh mở trừng hai mắt, không nói thêm gì, liền đem công việc rửa chén giao cho Đường Y Nặc.

Anh nấu cơm, cô rửa chén, phân công hợp tác, là chuyện đương nhiên.

Khi anh chỉ đạo , thành quả của Đường Y Nặc cũng rất là khả quan, tuy nói ném phá một nửa chén, nhưng tránh được một ít chén bát còn may mắn sống sót, mỗi một cái đều sáng bóng.

"Anh Diệp, em làm được như thế nào?" Hiển nhiên Đường Y Nặc không tự biết rõ, cao hứng bừng bừng mà đem chén bát rửa xong thả vào trong tủ quầy, liền cười với Diệp Hân Dương đòi ca ngợi.

Diệp Hân Dương lần nữa mở trừng hai mắt, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ, dị thường chắc chắn gật gật đầu, "Mi Mi rất lợi hại, về sau công việc này liền giao cho em đi."

Trông thấy ánh mắt của Đường Y Nặc sáng long lanh, bộ dáng như con cún nhào tới bày tỏ vui mừng, khóe môi Diệp Hân Dương không nhịn được giương lên, nghĩ thầm: thật ra thì, cùng Đường Y Nặc trẻ con chung đυ.ng cũng không có khó khăn như vậy . . . . .

Có lẽ bởi vì buổi trưa lại khóc lần nữa, đến buổi chiều mắt Đường Y Nặc sưng lên vẫn chưa biến mất, chẳng qua đã tốt hơn nhiều, ít nhất lúc đầu bộ dạng con mắt nhô ra, con ngươi tròn trịa cùng với mí mắt hơi sưng lên, giống như lúc chưa tỉnh ngủ, cũng hết sức đáng yêu.

Diệp Hân Dương mở ra tủ quần áo, bên trong đều là quần áo tương đối lộng lẫy tinh tế vả lại màu sắc trong sáng, cùng áo ngủ màu vàng nhạt hoàn toàn không cùng một phong cách.

"Mi Mi phải mặc cái này, cái này thật xinh đẹp, a, cái đó cũng rất đáng yêu. . . . . ."

Diệp Hân Dương đối với ý kiến của Đường Y Nặc mắt điếc tai ngơ, từ bên trong chọn một cái váy trắng tương đối đơn giản, ném cho Đường Y Nặc, "Những thứ kia lần sau lại mặc, hôm nay chúng ta có chuyện chỉ có thể mặc bộ này."

Gương mặt Đường Y Nặc không tình nguyện, nhưng hôm nay cô tuyệt đối sẽ không làm trái y Diệp Hân Dương, bỉu môi bắt đầu cởϊ áσ ngủ Spongebob Squarepant

"Em đang làm gì đó? Vẻ mặt Diệp Hân Dương kinh sợ

Thêm Bình Luận