Chương 1: Đưa ô

Tinh Hòa cảm thấy như mình đang nằm mơ.

----- Nội dung -----

Lúc tia chớp lóe lên, trường trung học sơ cấp số 3 vẫn đang học buổi tối. Tiết thứ hai là tiết tự học, Tinh Hòa chăm chú cúi đầu làm bài tập về nhà, quạt trên đỉnh đầu vẫn thổi vù vù. Bỗng dưng ngay sau đó, một đạo sấm sét chói tai liền đánh xuống, tiếng sét vang lên kéo theo cơn mưa ào ạt tưới lên khung cửa sổ bằng thủy tinh, chung quanh cũng bắt đầu nhỏ to giọng thảo luận. Tinh Hòa nghiêng đầu nhìn thoáng qua khung cửa, bên ngoài tối đen như giăng mực, tiếng mưa rất lớn cơ hồ muốn lấn át mọi thứ.

"Im lặng một chút!" Giáo viên ngồi trên bục giảng đang phê bình bài tập về nhà, không chịu được mà lên tiếng nhắc nhở.

Tinh Hòa không nhúc nhích, ánh mắt khẽ nghiêng một chút, cậu muốn đặt tầm nhìn của mình rơi vào trên một người bên cửa sổ - một người ngồi ngang cậu, rất dễ để nhìn thấy rõ ràng. Bây giờ là đầu tháng 10, thời tiết vẫn còn dư vị nóng ẩm của mùa thu, Du Hoài Hà mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tay áo ngắn, hắn không dễ dàng bị cơn mưa rào rào ngoài kia làm ảnh hưởng, chỉ rũ mắt xuống tiếp tục viết. Tinh Hoà không dám nhìn hắn quá lâu, chỉ nhìn trong giây lát liền thu hồi ánh mắt, không để người khác nhận thấy.

Ngoài cửa sổ mưa to như thác chảy ào ạt tựa không thể dừng lại. Tinh Hòa suy nghĩ một chút, không biết người kia có mang ô hay không.

Tinh Hòa chỉ có một chiếc ô, là theo thói quen mà mang theo.

Nếu Du Hoài Hà cần, cậu có thể không chần chừ mà đưa ô cho hắn ta, thậm chí không cần phải trả lại, còn cậu như thế nào cũng không quan trọng, có bị ướt mưa hay không cũng chẳng sao. Tinh Hòa nghĩ như vậy.

Sau khi chuông reo, giáo viên nhắc nhở học sinh về nhà nhớ chú ý an toàn và đúng hạn hoàn thành bài tập về nhà. Ai nấy liền tất bật rời khỏi phòng học, bàn ghế di chuyển tới lui, tiếng va chạm rất lớn, kèm theo đó là những lời chửi bới về thời tiết xấu, hành lang trong lớp học đều ồn ào muôn hình vạn trạng.

"Còn đang viết à? Không về chung sao?"

"Mọi người về trước."

"Được."

Tinh Hòa nghe được cuộc đối thoại này, tay cậu đang sửa soạn cặp sách lại khẽ dừng lại mà yên vị đặt chúng trở về chỗ cũ. Cậu muốn đợi thêm một chút. Có lẽ... Có lẽ họ có thể đi về cùng nhau.

Sách bài tập vừa cất xong lại bị cậu lấy ra, nhưng cậu cũng không còn tâm trạng để xem đề. Hồi lâu, trong lớp học chỉ còn lại hai người bọn họ, có thể nghe thấy tiếng quạt trên đỉnh đầu đang quay rõ mồn một, còn bên ngoài thì mưa vẫn rơi nặng hạt.

Thế nhưng Tinh Hòa luôn có một chút mẫn cảm, cậu luôn cảm giác người kia còn có thể nghe được tiếng tim mình đang đập. Nó đập thình thịch vì nỗi lo lắng. Cậu âm thầm mắng nó một tiếng không có tiền đồ.

Cho đến khi chỗ ngồi kia truyền đến tiếng đóng nắp bút, tay Du Hoài Hà thu dọn đồ đạc rất nhanh, sách không nhiều, đại khái chỉ toàn là bài tập về nhà, hắn thường chỉ mang theo vài cuốn sách giáo khoa và vở ghi chép những kiến thức cần phải học thuộc lòng.

Hắn ta đứng dậy và rời đi.

Tinh Hòa cầm bút không biết bắt đầu viết từ đâu, cậu ngay cả đề tài cũng không đọc rõ ràng, mọi suy nghĩ đều bị động tác của Du Hoài Hà làm cho "thần hồn điên đảo", cậu cố gắng giả vờ ngẫm nghĩ, không ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc đi ngang qua bục giảng, Tinh Hòa cảm giác được có một đạo ánh mắt chiếu tới, rất lãnh đạm nhưng giây sau liền thu hồi lại, lông mi Tinh Hòa khẽ run rẩy.

Thẳng đến khi Du Hoài Hà ra khỏi lớp học, Tinh Hòa mới nhanh chóng tùy tiện chất bài tập về nhà vào cặp, cây bút rơi trên mặt đất cũng không màng nhặt lấy, cậu vội vàng tắt quạt và đèn, sau đó nhanh chóng đuổi theo hắn. Cũng không tính là đuổi theo, tuy Du Hoài Hà nhìn thì như đã đi rất xa nhưng khoảng cách giữa họ vẫn chưa khác biệt mấy.

Du Hoài Hà vừa đi xuống dưới lầu liền ngừng lại, hình như hắn quả thật không mang theo ô. Hắn đứng đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật, mưa dưới ánh đèn đường rơi xuống như một đường thẳng dài, đẹp đến hoàn hảo.

Vài học sinh lẻ tẻ đi ngang qua, nhưng không một ai để ý điều đấy.

Tinh Hòa cầm một chiếc ô màu xanh da trời, lòng bàn tay đổ mồ hôi như ướt mưa, cậu lau nó lên ống quần của mình, lấy hết mọi dũng khí sâu trong tâm can, cậu tiến lên, khẽ khàng lay nhẹ vạt áo của Du Hoài Hà, giống như sợ hắn ta chán ghét mình, động tác rất nhẹ, chỉ một cái.

Du Hoài Hà quay đầu lại nhìn Tinh Hoà, ánh mắt bình tĩnh liền rơi vào trên mặt cậu.

Trái tim Tinh Hòa như sắp nhảy ra, đây là lần đầu tiên cậu gần Du Hoài Hà như vậy trong một thời gian dài, cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng người trước mặt, chỉ cúi đầu, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Cậu..."

Cậu khẽ dừng lại, cố gắng trấn áp cơn căng thẳng mà thay đổi chủ ngữ: "Tớ có hai chiếc ô... Có thể cho cậu mượn… một cái. ”

Thanh âm Tinh Hoà phát ra rất nhỏ, cậu cẩn thận đẩy ô về phía trước một chút để đưa đến trước mặt Du Hoài Hà. Cậu thấp hơn Du Hoài Hà, ánh mắt cậu chỉ biết rủ lên huy chương đồng phục trước ngực của hắn, không dám nhìn lung tung.

Tinh Hòa không nhận được câu trả lời của người kia, cậu cũng không ngại, cậu là người rất biết an ủi bản thân. Du Hoài Hà chính là không muốn ô của cậu, cũng không sao, bởi vì sự thật là thế, sẽ không ai muốn đồ của cậu cả.

Cậu chỉ muốn tận dụng cơ hội lần này để quan tâm đến Du Hoài Hà một chút, dù chỉ là một chút, mặc cho điều này trong mắt hắn ta chỉ là chuyện cỏn con như nước hồ yên ả, không chút gợn sóng. Ít ra, cậu có thể cùng Du Hoài Hà nói một câu, như vậy cũng đã rất cảm kích, không thể "được một tấc, tiến một thước."

Cậu khẽ thu hồi tay lại một chút, cũng không cảm thấy quá xấu hổ, chỉ tự lẩm bẩm an ủi: "Cậu… không cần… thì cũng không sao."

Nhưng tầm mắt của hắn rơi trên mặt cậu vẫn chưa thu hồi lại, điều này làm cho Tinh Hòa rất luống cuống, cậu mím môi quay đầu đi, cậu biết mình bộ dạng không tính là đẹp, làn da tái nhợt, không có huyết sắc, ngũ quan so với Du Hoài Hà mà nói, thật sự là quá mức bình thường.

Cậucbị nhìn chằm chằm như vậy, đầu óc rất khẩn trương, thậm chí rất tự ti, cậu thà tình nguyện chọn không bị Du Hoài Hà nhìn đến. Tay phải Tinh Hòa vo chặt lấy chiếc quần, càng vo chặt thì cảm xúc khẩn trương càng sẽ bị trấn áp, không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.

"Tinh Hòa?"

Tinh Hòa rõ ràng là cả người nghe đến cứng đờ. Từ miệng Du Hoài Hà đọc ra tên của cậu là chuyện cả đời mà cậu cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng ngay sau đó, Du Hoài Hà lại nhẹ nhàng hỏi cậu một câu: "Cậu tên là Tinh Hòa phải không?"

Gió ban đêm hoà với độ ẩm của nước mưa từng đợt thổi lên người cô, có chút lạnh lẽo, khiến cho Tinh Hòa cảm thấy như mình đang nằm mơ.

-----

Sẽ không lái xe ngay khi lên, từng bước một.