Chương 5: Giúp đỡ
15 phút trôi qua, đám người tản dìu nhau lên môtô đi mất. Hai mắt con bé căng ra trong bóng tối, bên tai nó nghe rõ tiếng thở dốc nặng nhọc từ gốc cây gần đó. Bảo Hân dựng vali lên, từ từ tiến lại gần nơi phát ra tiếng động. Dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng, con bé nhận ra một chàng trai ngồi dựa vào gốc cây, đầu ngả ra sau, chiếc áo đen người đó bóng loáng một mảng, tiếng thở đứt quãng như đang rất đau đớn.
Nó thu hết can đảm bước lại gần, khe khẽ lên tiếng:
- Này anh có sao không? Cần tôi gọi xe cấp cứu không vậy?
Chàng trai đó ngẩng đầu, dùng chút sức lực còn sót lại thều thào:
- Mau....mau... đi khỏi... đây....
- Nhưng anh bị chảy máu kìa- Con bé nhận thấy chàng trai kia không có khả năng làm hại nó liền tiến lại gần hơn, quỳ xuống bên người đó. Bàn tay người kia đẩy nó không có chút lực nào, những ngón tay lạnh ngắt và run rẩy. Con bé vội mở balô lấy điện thoại nhấn số rồi áp lên tai. Sau những tiếng tút dài, giọng một người đàn ông vang lên:
- Bé Hân chú nghe rồi.
- Chú Lâm chú tới đây đón con đi. Mau lên chú.
- Sao vậy? Con đang ở đâu?
Con bé nhìn xung quanh:
- Ở trước công viên Trường Kỳ. Mau lên chú có người bị thương.
- Được rồi con ở yên đó đi.
Những tiếng tút sau đó khiến Bảo Hân có chút yên tâm. Chú Lâm là tài xế taxi chuyên đưa đón nhân viên của Lucky Day, thấy con bé còn nhỏ mà vừa đi học vừa làm nên rất quý, thường xuyên đưa đón nó đi học. Ở thành phố này người thân thiết với nó cũng chỉ có chú ấy.
Chỉ vài phút sau chú Lâm đã tới đưa hai người đi. Bảo Hân lay chàng trai nọ:
- Nè, anh ổn chứ, tôi đưa anh tới viện nha?
- Đừngg.... tới số 7 đường X đi...
***
Căn nhà số 7 nằm ở ngay trung tâm thành phố, là căn nhà không quá to nhưng khá rộng rãi và tiện nghi. Trong nhà không có bất kì ai nên chú Lâm phải đỡ chàng trai đó vào sôfa. Điện vừa sáng, con bé hốt hoảng thốt lên:
- Hoàng Bảo Nam.
Chú Lâm đang loay hoay đặt cậu trai trẻ xuống ghế ngước lên hỏi:
- Con quen cậu ta sao?
- Dạ. Cậu ấy học cùng trường của con.
- Quen là tốt rồi. Con xem vết thương cho cậu ta đi. Chú phải về bar ngay. Có gì gọi cho chú nghe không?
- Con lo được mà. Chú về đi.
Chú Lâm đi rồi, con bé đi khắp nhà tìm hộp cứu thương. Căn nhà này nhiều phòng làm nó tìm mãi không thấy. Bỏ qua căn phòng bị khoá, nó cuối cùng cũng tìm được trong tủ âm tường ở phòng tắm.
Bảo Hân vội vã quay lại phòng khách xem tình hình Hoàng Bảo Nam. Hắn đã rơi vào tình trạng mơ màng, khắp người phủ một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt tái nhợt vì thiếu máu.
Con bé lấy kéo cắt áo hắn để lộ ra vết thương sâu, dài hơn mười phân. Vết thương giống như bị dao chém, gọn mà hiểm.
Máu vẫn không ngừng túa ra, xung quanh đã chuyểm màu thâm tím.
Bảo Hân lục vali lấy một ống thuốc giảm đau liều nặng tiêm cho hắn, rồi sát trùng và băng bó vết thương.
Đồng hồ trên tường báo hai giờ sáng, lúc này con bé mới cảm thấy mệt mỏi, hai mí mắt nặng nề chỉ chực sụp xuống. Nó đưa mắt nhìn chiếc sôfa êm ái bên cạnh, không suy nghĩ nhiều mà nằm xuống, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
***
Tia nắng đầu thu chiếu qua cửa kính, mơn trớn khuôn mặt Bảo Nam, khiến hắn nhíu mày thức giấc. Vừa ngồi dậy, cơn đau từ bả vai truyền đến làm hắn nhăn mặt. Cơn đau đó làm hắn nhớ tới việc đêm qua. Vừa từ bar về cùng vài người bạn thì bị một đám người khu bên đánh lén. Bọn kia rất đông, hắn không để ý liền bị thương. Hình như ai đó đã đưa hắn về.
Ý nghĩ vừa đến đấy, đôi mắt cũng vừa hay dừng lại ở cô gái nằm trên sôfa. Con bé vẫn mặc bộ đồng phục dài tới gối, đôi chân thon dài hơi co lại, bàn tay trắng nõn đặt dưới má. Khuôn mặt khi ngủ thật yên bình, hàng mi run nhẹ theo nhịp thở.
Hoàng Bảo Nam không biết mình đã làm những gì, hắn chỉ biết làm những gì hắn cảm thấy nên làm. Công việc mà hắn thích khi thấy một cảnh đẹp.