Chương 4: Nụ cười
Bảo Hân khẽ làm động tác chiến thắng, lấy bút chì sửa lại vài nét trên bức tranh vừa vẽ.
Giờ nghỉ trưa, con bé đi tìm một chỗ để có thể tập trung vẽ. Phía sau trường là một thảm cỏ xanh ngắt trải dài. Hàng cây hải đường thẳng tắp phủ râm một khoảng rộng rãi. Còn đang vui vẻ với phát hiện vĩ đại thì con bé ngạc nhiên khi thấy một chàng trai dựa vào gốc cây ngủ. Nó ngây ngốc đứng nhìn. Mái tóc tím loà xoà phủ kín trán, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi rậm hơi run rẩy. Dù ngủ say nhưng trên người hắn vẫn tòa ra một thứ cảm giác lạnh lùng và xa cách.
Sau nhiều phút mê mẩn, con bé vội lấy đồ của mình rồi tập trung vẽ.
Lần đầu tiên nó vẽ rất vội vàng, như người thợ săn sợ một chú chim sải cánh bay mất, nó sợ hắn tỉnh giấc lúc này.
Sửa xong những nét vẽ cuối cùng con bé nhẹ nhàng đứng lên, bỏ đi.
Nhưng chưa được vài bước thì nó đâm sầm vào một khiến con bé ngã ra thảm cỏ, bức tranh trên tay cũng bị đoạt mất.
Bảo Hân xoa xoa cái mũi, hé mắt nhìn người đụng trúng mình. Chàng trai cao lớn che khuất mặt trời, trên tay cầm bức tranh, biểu cảm phức tạp.
Bức họa bằng chì tinh tế, giống tới từng chi tiết. Hắn đang ngủ thì nghe tiếng bước chân lại gần, vừa hé mắt thì thấy một cô gái chăm chú làm gì đó với tập giấy trắng. Hắn rất buồn cười khi nhìn bộ dáng nó, mặc váy mà ngồi duỗi dài một chân, chân còn lại hơi co lên để đặt tập giấy. Con bé tập trung tới nỗi hắn nhìn nó rất lâu mà không biết.
Bảo Nam ngồi xuống, đối diện với cô gái nhỏ:
- Cậu dám lén lút vẽ tôi?
Con bé lăp bắp chối bay:
- Ai...ai nói?
- Vậy chứ người trong này là ai?- Hắn hơi nheo mắt lại khẽ hắng giọng che đi ý cười trên mặt.
- Là cậu...nhưng tôi đâu lén lút...
- Không được sự đồng ý của tôi tức là cậu đang lén lút.
- Ai thèm chứ. Tôi đang vẽ gốc cây thôi.
Bảo Hân nói xong liền vội vàng giật tập giấy và bức tranh, đứng dậy, nhanh chân chạy đi.
Bảo Nam đứng ở đó nhìn theo con bé mà bật cười, nụ cười chói chang như ánh nắng.
***
-Mày điên hả Bảo Nam. Từ chiều tới giờ cứ tủm tỉm cười. Bộ mày chạm dây hả?
Minh Kì sờ sờ trán thằng bạn thân. Từ khi biến mất lúc nghỉ trưa đến giờ, mỗi lần đội bóng tạm dừng luyện tập là hắn lại ngồi vào một góc vừa uống nước vừa cười. Đội trưởng bình thường rất lạnh lùng, ít khi cười, nhưng hôm nay biểu hiện lạ như vậy khiến cả đội lo lắng. Lần trước xích mích với đàn anh lớp trên, hắn cũng nở một nụ cười, chiều ngày hôm ấy nhà trường nhận được tin, học sinh lớp 12 phải nhập viện trong tình trạng đa chấn thương cơ thể.
Hắn gạt tay Minh Kì ra, đặt chai nước sang một bên:
- Mày rất rành về mấy nữ sinh trường này đúng không?
Minh Kì hất tóc, vênh mặt một góc 45 độ:
- Còn phải hỏi sao? Mà mày để ý em nào sao?
Hắn khẽ nhíu mày:
- Hình như là Bùi Bảo Hân...
- Bùi Bảo Hân, sao tao không có ấn tượng nhỉ...- Minh Kì gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi bất ngờ vỗ tay- A! Nhớ rồi. Nhỏ đó mới vô hôm qua thì phải. Cả khối đồn ầm nên. Nghe nói xinh lắm, mà thấy Huệ Như nói gặp nhỏ đó trong Lucky Dy. Chắc cũng thuộc hạng ăn chơi đấy.
- Cứ vào đó là ăn chơi sao. Đừng nghĩ ai cũng như tụi mày.
Bảo Nam buông một câu rồi vơ balô khoác lên vai:
- Cả đội hôm nay nghỉ sớm.
Mấy chàng đang uể oải nghe thấy thế liền giống như bắt được vàng, ném trái bóng rổ vào góc rồi ồn ào bàn luận sẽ làm gì tiếp theo.
***
Con bé kéo theo vali đi chậm rãi trên đường. Nó buộc phải rời khỏi ký túc xá vì phải về muộn, mà ký túc xá không cho phép về sau 11giờ.
Nó đã tìm chỗ trọ trên mạng và hỏi vài người trong bar nhưng chẳng ai biết phòng trọ nào gần trạm xe bus.
Trời càng ngày càng lạnh, sắp 12 giờ đêm rồi mà nó vẫn chưa tìm được chỗ dừng chân nhưng nó không muốn vào khách sạn nào hết, nó thà đi đến sáng cũng không muốn vào nơi ám ảnh tuổi thơ nó.
Con bé cúi đầu nhìn đôi chân trần ửng đỏ,ánh mắt phức tạp.
Tiếng ồn ào ngày càng gần làm nó rời mắt khỏi bàn chân, ngước lên nhìn.
Một đám đông đang đánh lộn, tiếng la hét, kêu rên, những chiếc gậy sắt sáng loáng trong đêm, những con người quằn quại trên đất và mùi máu tanh nồng trong không khí là tất cả những gì nó cảm nhậm được lúc này.