Cửa hàng đồ lót, cha có phải đang muốn mua đồ lót cho cô không?
Chu Đình Hàm cảm thấy phỏng đoán này so với nói cô trúng năm trăm vạn còn có xác suất thấp hơn, cô muốn nhắc nhở cha, đưa tay kéo, muốn đi ra ngoài, lại thấy cha cô kiên quyết đi vào trong, mấy nhân viên xinh đẹp của cửa hàng đua nhau nghênh đón.
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp cho ngài cái gì không?”
"Tiên sinh, xin hỏi là ngài giúp phu nhân chọn đồ lót sao?"
"Tiên sinh, tiểu bảo bối nhà ngài nhìn thật đáng yêu, tiểu bảo bối thật xinh đẹp nha! Mẹ của đứa trẻ cũng xinh đẹp, cửa hàng của chúng tôi có một loại đồ lót lụa là thích hợp nhất cho các bà mẹ trẻ, ngài muốn xem không?”
Chu Đình Hàm không biết cha cô nghĩ như thế nào, cô xem như nghe ra được những nhân viên cửa hàng này rõ ràng đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và ông ấy, coi bọn họ như một nhà ba người.
Ai, cha cô quả thật lớn lên trẻ tuổi anh tuấn, cấm dục lại trêu người, trên người mang theo hương thảo dược nhàn nhạt, một thân âu phục đến một tia nếp gấp cũng không có, khí tràng cường đại lại bức người, cô nhìn thấy mấy nhân viên cửa hàng vây quanh mặt đều đỏ lên.
"Xin lỗi, chúng tôi..." Chu Đình Hàm muốn nói bọn họ không phải vợ chồng mà là cha con, cũng không có ý định mua đồ lót.
Lại nghe thấy thanh âm công kích trêu người của cha cô nói: "Được, cho tôi xem cái đó đi.”
Chu Đình Hàm nóng nảy, kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Cha, con không thiếu đồ lót, con không mua."
Trong lòng cô thật sự là vô cùng xấu hổ, cùng cha ruột đi dạo cửa hàng đồ lót đã quá xấu hổ rồi, hơn nữa còn là cha cô chủ động muốn mua.
Chu Tri Duẫn đặt cháu ngoại trong ngực vào vị trí chính xác, có chút gian nan nhưng vẫn nói với con gái: "Con mua kích thước không đúng, con không biết sao?”
Lúc này, nhân viên cửa hàng đã lấy ra một mẫu đồ lót lụa mới, vô cùng hâm mộ nhìn Chu Đình Hàm nói: "Hình ngực của phu nhân rất đẹp, tôi cho người lấy cỡ 32D, không biết có vừa người hay không, phu nhân có muốn thử một chút hay không?”
Chu Đình Hàm nhìn nội y lụa đỏ thẫm trong tay nhân viên cửa hàng, trên mặt nóng lên dữ dội, cô vẫn mua đồ lót mấy trăm đồng, kích thước đều là 32c, cô không phải không biết mấy cái áo có chút siết chặt, một nửa bầu thịt không vào, một đôi ngực gắt gao ép cùng một chỗ, một sợi tóc cũng không cắm vào được, nhưng cô vẫn cho rằng đây là gợi cảm nhất, ngực cũng sẽ vểnh lên nhất, Triệu Mạnh Nhiên cũng thích nhất là ngực cô gắt gao tụ lại cùng một chỗ như vậy, mỗi lần làm chuyện trong phòng, đều thích không cởϊ áσ ngực, lấy đầu rùa lớn đi chọc vào rãnh vυ" của cô, cứng rắn cắm vào trong. Thói quen dài hạn dưỡng thành khiến cho cô cho đã ly thân với anh ta, cũng nhất thời không thay đổi.
Cô không biết làm sao cha lại nhìn ra nội y của cô không vừa người, chẳng lẽ là ngày đó đυ.ng phải cô vắt sữa, nhìn thấy bộ ngực của cô, liếc mắt một cái liền nhìn ra kích thước?
Nhìn ra kích thước, cho nên muốn mua đồ lót cho cô ấy?
Người cha nào trên thế giới cũng đều sẽ quan tâm đến ngực và cơ thể của con gái mình như vậy sao?
Ông ấy không bao giờ đi dạo phố, chính là vì mua đồ lót cho cô nên mới đi cùng cô?
Chu Tri Duẫn đã nhận lấy chiếc đồ lót thoạt nhìn giá cả đắt đỏ từ tay nhân viên bán hàng, đưa cho con gái: "Đi vào thử xem, nếu không thích, lại nhìn cái khác.”
Đây là chồng của người khác, đẹp trai, dịu dàng, chu đáo, hào phóng!
Trong mắt nhân viên bán hàng hiện lên ánh mắt như sao, lại tha thiết nhìn Chu Đình Hàm, Chu Đình Hàm đành phải nhận lấy đồ lót, đi vào phòng thử đồ.
Nhưng mà, cô vừa định đóng cửa phòng thử quần áo, Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn nằm nghiêng vào lòng ông ngoại thấy mẹ bỗng nhiên sắp không thấy, lập tức "Oa Oa" khóc lớn lên.
Chu Đình Hàm đành phải nhanh chóng đi ra khỏi phòng thử đồ, đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo, nhân viên cửa hàng muốn bán đồ lót, chủ động tiến lên muốn giúp cô đỡ ôm đứa nhỏ dỗ dành cậu, còn có thể thuận tiện làm quen với người cha đẹp trai.
Chu Tri Duẫn đi ra chính là vì để cho con gái mua đồ lót, làm sao có thể để cho cháu ngoại bị quấy rối, ôm Tiểu Bảo không buông tay, vì thế, mấy người lớn liền vây quanh đứa bé xinh đẹp phấn nộn, giằng co không dứt, Tiểu Bảo lại khóc càng lợi hại, khiến cho những vị khách khác trong cửa hàng nhao nhao ghé mắt.
Chu Đình Hàm xấu hổ không chịu nổi, đang muốn cứng rắn ôm Tiểu Bảo tới, nhân viên cửa hàng nói như có một con dao đâm vào tâm cô : "Ai, phòng thử đồ của chúng tôi rất lớn, cũng có rất nhiều ông xã giúp vợ thử đồ lót, tôi thấy bảo bối của hai vị nhất định phải có mẹ ôm nếu không sẽ không chịu, không bằng để cha ôm đứa nhỏ cùng đi vào. Em bé có thể nhìn thấy mẹ, tất nhiên, không vội vàng không sợ hãi, sẽ không khóc.”