Chương 6: Mặt trăng ngọt ngào như một quả táo (1)

Ngày hôm sau, tôi bước ra khỏi ga Shimbashi và đến quảng trường trước cổng nhà hát, có lẽ vì sáng thứ bảy nên một đám đông tụ tập ở quảng trường với những quả bóng bay đủ màu sắc. Không khí mát mẻ của buổi sáng mùa thu thật dễ gây dị ứng. Tôi khịt mũi, lấy một gói Marlboros từ trong túi quần, rút một cái ngậm vào khóe miệng, đang chạm vào chiếc bật lửa trong túi thì đột nhiên anh ta xuất hiện, đứng cách tôi chưa đến 20 mét. Hôm nay, Nhật Dương mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh nhạt và quần dài màu xanh nhạt nốt, vẫn đeo kính gọng dày màu nâu và cầm một quả bóng bay màu đỏ được buộc bằng một sợi chỉ mảnh trên tay, đang nói và cười với một nam sinh trẻ tuổi.Nụ cười của Nhật Dương hôm nay có phần trẻ con, để lộ hàm răng trắng và sáng, đôi mắt to tròn dịu dàng và không quá khích. Nhật Dương liếʍ nhẹ phần tóc mái dài mượt của mình, trước khi quay lại mắt anh ta liếc nhìn tôi. Tôi rút điếu thuốc trên khóe miệng, bước nhanh về phía trước với mục tiêu rõ ràng. Sau khi vượt qua đám đông, tôi nhìn bóng lưng anh ta vẫn đang đi về phía trước và một bóng người nữa đi tới từ phía trước bên trái, tôi suýt bị đâm trúng nên dừng ngay lập tức, một giọng nói quen thuộc cất lên:

"Anh Masahiko, sớm"

Mắt tôi lập tức quay lại hướng Nhật Dương rời đi lúc nãy, than ôi...tôi lại mất dấu rồi.

"Masahiko, anh đang tìm người sao?" Haruki ánh mắt lộ ra chút quan tâm.

"Quên đi, không sao đâu, anh đi xem phía trước đi, lát nữa tôi vào" Lời nói của tôi đầy uất hận.

Tôi đi về hướng Nhật Dương rời đi, quét mắt khắp nơi rồi tuyệt vọng đi về phía sau, đi qua trước mặt nam sinh đang cầm trên tay chùm bóng bay lớn, tôi nhìn khuôn mặt gầy dò đen sạm của cậu ấy, cậu ấy để ý đến tôi liền cười toe toét, đưa cho tôi một quả bóng bay màu xanh và nói:

"Hãy cầu nguyện cho hào bình thế giới"

"Xin lỗi, người thanh niên mà bạn đưa quả bóng đỏ vừa rồi có nói với bạn điều gì không?" Tôi hỏi một cách khó hiểu, luôn hi vọng có thể tìm ra manh mối về Nhật Dương.

"Ô...anh ấy hỏi tôi liệu thứ bảy tới tôi có gửi bóng bay không" Nam sinh trả lời.

"Chính là điều này?" Tôi cau mày, không thể giải thích được rằng Nhật Dương chỉ hỏi điều này...

Thư sinh gật đầu nói:

"Chính là như vậy"

Tôi không hỏi thêm câu nào, nắm lấy một quả bóng bay màu xanh như bầu trời. Cũng giống như tôi đang nắm lấy trái tim đang bồn chồn cảu mình và bước trở lại rạp hát với những bước chân vô định.