Bí Mật Ánh Trăng Khuya

6.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bí Mật Ánh Trăng Khuya (Chuyện Không Kể Lúc Nửa Đêm) Ngày nay, khoa học ngày càng tiến bộ, những hiểu biết về các hiện tượng tự nhiên ngày càng được mở rộng và sâu sắc hơn. Tuy nhiên, sự thú vị và tò  …
Xem Thêm

Một phút, hai phút, rồi ba phút trôi qua, mặc cho ông hết lời năn nỉ, bên trong cánh cửa vẫn im lìm.

Nguyệt Cầm đã ngủ rồi ư? Không đâu... mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp thân thể ông. Nguyệt Cầm không ngủ nhanh thế, càng không giận ông dài nhưvậy. Nhất định đã có chuyện gì rồi.

Quýnh quáng, ông chạy đi tìm cây búa, cố hết sức bình sinh với tấmlòng cực mạnh của người cha lo lắng cho con, chưa tới năm phút, ông đãđập tan ổ khoá.

- Nguyệt Cầm. - Cây búa rơi đúng chân ông làm giập một ngón nhưngkhông đủ khiến ông đau điếng. Mà hai mắt ông mở tròn, chết dại đi khinhìn phòng con trống rỗng. Cánh cửa sổ mở toang hoang. Trời ơi... saoông không nghĩ đến điều này nhỉ? Nguyệt Cầm đã dám trốn ông leo cửa sổra ngoài.

° ° °

Thường khi lên dốc, trèo đèo, đi chơi hàng trăm cây số không sao cả.Vậy mà, đùng một cái, vào thời điểm quan trọng nhất lại bộc phát ra hàng tỉ bệnh. Hết bể bánh đến hư suppap. Hỏi có điên được không trời?

Co chân đá mạnh vào chiếc môtô 250 phân khối của mình, Kỳ Phương lầmbầm mắng. Suốt chặng đường dài từ Sài Gòn xuống đây, không quá hai trămkilômét, chiếc xe khốn kiếp này đã hại anh bầm giập điêu đứng non bốnlần rồi. Tức nhất vẫn là chuyện hết xăng đúng vào lúc đoạn đường rừngvắng vẻ, cheo leo không ai bán xăng. Báo hại anh đẩy bộ hàng mấy cây sốliền. Mệt bở hơi tai, chân lại phồng dộp cả lên đau chết người.

Vậy là cuối cùng mình cũng đến được rồi. Kỳ Phương đưa tay lau mồ hôi trán thở phào mừng rỡ. May mà...trước khi đi, anh có đem theo vỏ ruộtxơ cua, không thì... lỡ mất cơ hội được chứng kiến cảnh con ma hút máungười rồi.

Chà! Không biết hôm nay nó xuất hiện hướng nào để còn phục kích chứng kiến cho tường tận. Chụp được một pô hình càng hay. Nếu đúng là mathật, anh sẽ là người có được tấm ảnh độc nhất vô nhị. Ban biên tập sẽtròn mắt ra nhìn anh thán phục. Tiếng tăm của anh càng nổi như cồn.

Vui vì lời khen ngợi sắp có, Kỳ Phương cúi xuống xem lại chiếc máyảnh treo lủng lẳng bên hông. Tuy nó cũ lắm rồi, nhưng Kỳ Phương khôngbao giờ có ý định thay nó. Vào hiểm ra nguy, bao phen anh và chiếc máyảnh cận kề gắn bó. Lắm lúc tưởng nguy tính mạng, anh vẫn không định lìaxa người bạn thân nhất đời này, với độ chính xác cao, nó từng cho anhnhiều pô không thể nào ngờ được.

- Lần này cũng thế nhé máy ảnh thân yêu! - Kỳ Phương nhẹ vỗ vào chiếc máy ảnh thầm thì. Rồi đẩy chiếc xe đi dọc trên con đường nhỏ, ánh trăng trên đầu lung linh sáng tỏ, soi rõ bóng Kỳ Phương chập chờn trên bónglá. Đêm dần trở về khuya. Cả ngôi làng im lìm trong giấc ngủ.

Á!!!

Một tiếng hét thất thanh chợt vang dài trong đêm vắng. Kỳ Phương giật mình nghiêng đầu định hướng. Nó dường như được phát ra từ một lùm câygần đó.

- Con ma! Ý nghĩ vụt loé lên trong đầu. Không kịp suy nghĩ, anh phóng như bay đến nơi vừa vang lên tiếng thét. Chiếc mô tô ngã nhào xuốngruộng tạo nên một tiếng động kinh hồn. Những ngôi nhà cửa vẫn im lìmđóng kín chẳng ai dám phản ứng.

- Ôi!

Nếu không tận mắt nhìn, Kỳ Phương chẳng tin đâu. Rõ ràng trên thảmcỏ, một người, một ma đang quay tròn lăn lộn. Người bị hại là một ngườitrung niên, tuổỉ đã cao, nhưng xem ra vẫn còn khoẻ lắm. Nên... giằng conãy giờ khá lâu rồi mà con ma vẫn chưa thể cắm phập chiếc răng nanh củamình vào.

- Lẽ ra... phải lo việc cứu người trước, nhưng phản xạ của một phóngviên đã khiến Kỳ Phương làm điều ngược lại. Không vội bước ra chỗ nấp,anh tìm một góc tốt, đưa máy ảnh ra chộp lẹ.

Ánh đèn flash loé sáng rực đã thu hút sự chú ý của con ma. Nó buôngthõng tay, quay đầu tìm kiếm. Thừa cơ hội, người bị nạn vùng thoát ra,bỏ chạy. Con ma không đuổi theo, nó dường như phát hiện ra sự ốm yếu của Kỳ Phương, tấn công anh dễ dàng hơn.

Con ma lừng lững tiến lên từng bước một, ánh trăng sáng tỏ đủ cho KỳPhương nhìn thấy mặt nó rõ ràng hơn. Không giống mặt người, cũng khônggiống như lời của Vân Phi. Con ma có gương mặt của một con vật quenthuộc. Nhưng con gì... trong lúc nhất thời quýnh quáng Kỳ Phương khôngkịp nhớ.

Con ma tiến đến gần Kỳ Phương lắm rồi, Kỳ Phương đảo mắt nhìn quanhsuy tính. Không thể đấu vật tay đôi được. Kỳ Phương tự biết sức mình.Người

trung niên to con vạm vỡ lúc nãy đấu với nó còn chật vật, huống chianh... Từ nhỏ đã không quen làm nặng, phải chạy thôi... Nghĩ đến đó, như bừng tỉnh, Kỳ Phương co chân chạy nhanh về phía chiếc môtô. Hy vọng con ma sẽ không đuổi kịp tốc độ của chiếc xe... chuyên dùng để đua này.

Ôi trời! Nhìn chiếc môtô té ngã nhào nằm chỏng gọng dưới thửa ruộngđầy nước, Kỳ Phương than thầm trong bụng. Phóng ngược trở lên đường, anh chạy vòng quanh một lùm tre. Con ma chỉ biết chạy thẳng thôi. Kỳ Phương nhớ có lần một người đã nói với mình như vậy.

Nhưng... Kỳ Phương đã tính lầm. Không chỉ việc chạy vòng tròn, mà cảviệc dùng môtô để thoát khỏi sự săn đuổi của con ma cũng là khó. Bởi nókhông chỉ dễ dàng chạy vòng tròn mà còn chạy với tốc độ lớn hơn tốc độcủa chiếc môtô nhiều lần nữa.

Sau khi chơi trò rượt đuổi với Kỳ Phương một lúc lâu. Con ma như thấm mệt, dừng chân không đuổi nữa. Kỳ Phương cũng dừng chân hồng hộc thở.Mồ hôi chảy đầm đìa khắp thái dương. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anhbiết thế nào là sợ hãi.

Đứng yên một phút, con ma bất thần bay vọt lên cao và sà xuống ngườiKỳ Phương nhanh như tên bắn. Hai bàn tay đầy móng nhọn và lông lá của nó thít lấy Kỳ Phương siết chặt.

- Trời ơi!... - Kỳ Phương té ngửa ra sau chới với, không hiểu sao tay anh lại quơ trúng nhằm chiếc máy ảnh bên hông, đưa chiếc máy ảnh lênngang mặt con ma, không cần ngắm, chụp ngay một pô hình. Mong để lại cho đời một cái gì đó trước khi chết.

Nhưng... thật bất ngờ... ánh đèn đã làm con ma sợ hãi. Hàm răng nhọnchưa kịp cắm xuống cổ Kỳ Phương đã rút về. Thừa thắng, Kỳ Phương giơchiếc máy ảnh lên nhá đèn liên tục. Quả nhiên, con ma sợ hết hồn. Thụtlùi và sau mấy bước, nó phóng mình lên cây cao mất dạng. Cùng lúc, người trung niên kia quay trở lại cùng bốn thanh niên lực lưỡng. Thì ra...nãy giờ ông đi tìm người cứu viện. Thấy Kỳ Phương còn đứng ngẩn người ra nhìn bóng con ma, ông chạy đến bên anh mừng rỡ.

- Cậu thanh niên trẻ cậu có sao không?

- Dạ... không sao. Buông cho chiếc máy ảnh rơi lủng lẳng bên hông, Kỳ Phương quay đầu lại nhìn mọi người vui vẻ. Con ma đã bị ánh đèn flashcủa tôi xua đi rồi.

- May mắn. Thật là may mắn quá! Đưa tay ôm ngực, ông và mọi ngườicùng thở phào ra. Rồi nắm lấy tay Kỳ Phương ông nói với vẻ biết ơn. -Cậu thanh niên, vô tình cậu đã cứu tôi thoát đấy. Nếu lúc nãy không cócậu... có lẽ ta đã bị con ma hút máu rồi.

- Bác sĩ... ông đi đâu giữa đêm khuya như vậy? - Một thanh niên tò mò hỏi. Ông đã bảo chúng tôi vào nhà đóng cửa rồi mà.

- Tôi đi tìm con gái tôi. - Nói rồi như chợt nhớ, ông ngước đầu lênsợ hãi. Trời ơi, Nguyệt Cầm, con gái của tôi, không khéo bây giờ nó đãbị con ma hút máu rồi...

- Mau... phụ tôi đi tìm nó.

- Vâng. - Thái độ quýnh quáng của ông đã làm mọi người hốt hoảngtheo. Quên mất sự sợ hãi của mình với con ma, bốn thanh niên hăng háichia nhau mỗi người một hướng. Đứng nhìn theo họ một lúc lâu, Kỳ Phươngquay sang ông:

- Bác sĩ, tôi sẽ đi cùng ông.

- Cám ơn cậu. - Cúi nhặt một cành cây to, ông Tùng lật đật bước đitrước dẫn đường. Kỳ Phương lẳng lặng theo sau. Linh tính một phóng viênlành nghề như báo cho anh biết mình đã điều tra đúng hướng.

° ° °

-Tôi phải vào bệnh viện đây, cậu cứ tự nhiên như ở nhà vậy... - Đẩyđĩa điểm tâm sang bên, bác sĩ Tùng thân mật bảo Kỳ Phương. - Chiều về,chúng ta sẽ cùng bàn luận vấn đề này. Chà! Lâu lắm tôi mới gặp được mộtngười thông thái như cậu đấy. Nguyệt Cầm, ra đóng cửa cho ba, ở nhà nhớtiếp đãi anh chu đáo.

- Dạ... - Một tiếng dạ nhỏ, thanh thanh rồi Nguyệt Cầm bước ra sau bức rèm hồng.

Thì ra... có người nãy giờ đã trộm nhìn mình và ông Tùng ăn sáng. Đưa tay lên che miệng. Kỳ Phương bỗng lo lo, thèn thẹn. Mình đã quá háu ăntrước mặt Nguyệt Cầm.

Từng quen nhìn các cô gái mạnh dạn, tự tin ở thành phố, Kỳ Phương rất ngạc nhiên và thích thú trước vẻ rụt rè, nhút nhát của Nguyệt Cầm. Côđúng là khuôn

Thêm Bình Luận