“Ngay cả mỏ vàng cũng không có, thế mà lại không biết xấu hổ một lòng một dạ muốn sinh con trai” Thẩm Niệm hừ một tiếng.
“Sinh nam sinh nữ rất quan trọng sao? Có rất nhiều nam nhân đuổi cha của mình ra khỏi nhà, mặc kệ cha của mình sống hay chết, cũng có rất nhiều nữ nhân mang theo cha mẹ hưởng phúc lúc tuổi già. Mặc kệ nói như thế nào thì có bản lĩnh mới là quan trọng nhất”
Những lời nói của Thẩm Niệm thẳng thắn nhưng lại rất chân thật.
Nàng đã chứng kiến nhiều chuyên không có tình người, hơn nữa ở mạt thế thì thực lực mới là quan trọng nhất, nam nhân còn phải tự mình dâng bản thân tới cửa đấy.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể muốn làm gì thì làm!
Lý Tú Nương không cười, không nôn ra, nhưng nghe con gái nói vậy lại bị sặc.
“Khụ khụ khụ!!”
Thẩm Niệm vội đưa một chén nước tới: “Nương, mau uống chút nước”
Nàng có chút sửng sốt, không cảm thấy chính mình nói sai chỗ nào.
Lý Tú Nương bình tĩnh lại, đối diện với đôi mắt trong sáng như lưu li của Niệm Tỷ Nhi, cẩn thận sắp sếp câu từ phù hợp.
“Con là một cô nương, đừng luôn nhắc đến nam nhân nữ nhân, nếu như bị người ngoài nghe được thì con sẽ khó tìm được nhà chồng, về sau đừng nói lời này ở bên ngoài nữa, biết chưa?”
Trong lòng Thẩm Niệm nói, với bản lĩnh của nàng chẳng lẽ còn phải lo lắng không tìm được nam nhân sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng”
Thôn Trúc Khê dựa núi gần sông, vị trí địa lý cực kỳ tốt, trong thôn có nhiều người.
Thẩm gia ở chỗ này cắm rễ từ lâu, là nhà giàu trong thôn.
Một phòng của Thẩm Niệm, Thẩm lão gia tử là tú tài, ở nha môn làm việc liên quan đến giấy tờ, một tháng chưa được 2 lượng bạc.
Tuy trong nhà có nhiều nam nhân, nhưng chỉ dựa vào ông trời thưởng cơm ăn và làm việc vặt kiếm tiền, cho nên cũng không kiếm được bao nhiêu.
Huống chi còn có Thẩm Ngũ và Thẩm Phúc Toàn là hai người đọc sách nên cuộc sống càng thêm khó khăn.
Hơn nữa, lão Cao thị bất công lão tứ và lão ngũ nên những phòng khác lại càng thêm khó khăn.
Nghe nói trên núi có rất nhiều thứ tốt, Thẩm Niệm muốn ăn thịt nên lặng lẽ trốn lên núi.
Vừa đến trong núi, dị năng hệ mộc của nàng liền tăng lên hai cấp, đủ để ứng phó khi gặp phải nguy hiểm.
Tiến vào trong núi, Thẩm Niệm tự do như cá nhảy vào trong nước.
Dị năng hệ mộc điên cuồng vận chuyển, thân hình còn có chút mệt mỏi càng ngày càng thoải mái.
Xào xạc!!
Chỉ nghe thấy bụi cỏ truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Niệm híp mắt, nhặt một cục đá lên dùng sức ném đến phía có tiếng động.
…… Giây tiếp theo, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Đi qua liền thấy một con gà rừng nằm ở trên bụi cỏ.
Mắt Thẩm Niệm sáng bừng, khóe miệng cũng nhếch lên cao.
Tùy tiện nhặt gà rừng lên ném vào trong sọt rồi tiếp tục đi lên núi.
Nghe đại ca nói trên núi có nhiều thứ đáng giá, nàng muốn nhân cơ hội này kiếm nhiều một chút, ít nhất phải cải thiện đồ ăn trong nhà trước.
Khi Thẩm Niệm đang bước chậm ở trên đường núi thì Thẩm Nhị cũng vừa lúc nói đến nàng.
“Vừa sáng sớm mà Niệm Niệm đã đi đâu vậy, sao lâu rồi không thấy con bé?” Thẩm Nhị buồn bực nói.