Chương 7: Nhà Ta Có Mỏ Vàng Sao

Tộc lão cảm thấy lão Cao thị nhằm vào Vương thị là đang đánh vào mặt bọn họ, nghe được việc mụ độc ác kia làm liền lập tức đồng ý.

Vì thế, Vương thị cũng thành vợ chính thức của Thẩm lão gia tử.

Ba đứa con trai bà sinh ra cũng bỏ được tên tuổi tiểu thϊếp.

Đáng tiếc chính là.

Vương thị từ nhỏ đã phải chịu khổ, khi thiếu nữ lại gập ghềnh, sau khi gả chồng lại bị đối xử độc ác …… cho nên bị bệnh chết sớm.

Thẩm lão nhị nói lại ân oán năm đó một cách đơn giản, cũng không gạt Thẩm Mãn tuổi nhỏ nhất.

Ông không ngốc, ông biết cái gì là ruột thịt, sẽ không ngốc nghếch làm con của mình hiếu kính với người không nên hiếu kính.

Đến nỗi hiếu đạo à? Lại không phải ruột thịt, chỉ cần duy trì lễ nghĩa bề ngoài là được!

Từ khi Thẩm Niệm sinh ra đã không được ăn đồ ăn bình thường, cắn bánh bột bắp khô cằn cẩn thận cảm nhận ở trong miệng, đôi mắt cười thành hình trăng non.

Nàng cố gắng khống chế tốc độ ăn cơm, nhưng ở trong mắt người Thẩm gia vẫn là hơi gấp gáp một chút.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn rất vui mừng.

Ôi, hôm nay con gái/muội muội ăn uống thật khỏe!

Thẩm Mãn nhíu mày gắp nấm trong chén mình bỏ vào chén của tỷ tỷ: “Tỷ, cho ngươi nấm, ăn chậm một chút nha”

Người nhị phòng cũng không bất ngờ với hình ảnh này.

Lúc trước Thẩm Niệm có triệu chứng thất hồn, Thẩm Nhị và Lý Tú Nương sợ con gái bị bắt nạt nên đã dặn dò ba đứa con trai trong nhà không thể để nàng ở một mình.

Khi hai huynh đệ Thẩm Càn và Thẩm Khôn còn nhỏ, bọn họ luôn che chở Thẩm Niệm.

Đến khi bọn họ lớn chút, vừa làm việc nhà còn phải nghĩ cách kiếm tiền, Thẩm Mãn liền biến thành người đi theo bên cạnh Thẩm Niệm.

Đừng nhìn cậu bé chỉ mới 5 tuổi, nhưng cậu bé trưởng thành sớm, chăm sóc Thẩm Niệm rất tốt.

Sau này còn thành người yêu thương chiều chuộng tỷ tỷ, có thứ gì tốt đều để dành cho tỷ tỷ.

“Cảm ơn Mãn ca nhi!” Trong miệng Thẩm Niệm còn nhai cơm, nói không rõ.

Cậu bé cau mày càng chặt, thở dài một hơi nói: “…… Tỷ, khi trong miệng có cơm thì đừng nói chuyện, cẩn thận bị sặc”

Tuy rằng Thẩm Khôn thiên vị muội muội, nhưng trái tim hắn vẫn mềm nhũn vì bộ dáng này của đệ đệ, quá đáng yêu.

Hắn duỗi tay xoa đầu Thẩm Mãn: “Nhọc lòng nhiều như vậy, không sợ không cao nổi sao”

“……” Thẩm Mãn cứng họng, muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì đành dứt khoát vùi đầu ăn cơm.

Thẩm Niệm ăn no mới dừng lại.

Thẩm lão nhị thấy hôm nay con gái ăn nhiều hơn bình thường thì trên mặt tràn đầy ý cười.

“Hôm nay sức ăn của Niệm Niệm khá tốt, nếu về sau mỗi ngày đều như vậy thì ta cũng có thể yên tâm”

“Cha yên tâm đi, con sẽ” Thẩm Niệm quyết đoán đồng ý.

Đồ ăn ở nơi này ngon như vậy, nàng ước gì dạ dày mình còn có thể to ra gấp đôi đấy.

Nghĩ đến chuyện cũ của Thẩm gia mà Thẩm nhị vừa nói, Thẩm Niệm tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó ánh mắt sáng lên: “Cho nên, nhà ta có mỏ vàng phải không, cha?”

Điểm chú ý của nàng làm Thẩm lão nhị sửng sốt.

“Hả?”

Mỏ vàng? Thật dám nghĩ!

Thẩm Nhị lắc đầu, đánh vỡ ảo tưởng không có thật của Thẩm Niệm: “Không có”