Chương 36: Mặt Lành Lại

Bên kia, Thẩm Hạnh Hoa vừa về đến nhà liền đi rửa mặt, sau đó lấy keo lô hội ra bôi một lớp hơi mỏng.

Trên mặt mát lạnh, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, khóe miệng nàng ấy nhếch lên cao, càng tin tưởng về hũ keo lô hội này.

Hiệu quả đã được xác minh vào sáng hôm sau.

“Hạnh Hoa, mặt của con đã lành rồi!” Nương của Hạnh Hoa nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hạnh Hoa khen ngợi: “Dù sau cũng vẫn còn trẻ, thân thể khôi phục nhanh cũng đúng”

“Đâu phải là do thân thể khôi phục nhanh, rõ ràng là do hũ keo lô hội con mua” Thẩm Hạnh Hoa khom lưng soi mặt mình trong chậu nước rửa mặt, vui sướиɠ đưa tay lên sờ mặt.

“Keo lô hội gì?” Nương của Hạnh Hoa dừng lại hỏi.

Thẩm Hạnh Hoa có chút chột dạ, nàng ấy chưa nói với ai chuyện mình tìm Thẩm Niệm mua keo lô hội.

“…… Con mua ở chỗ Thẩm Niệm” Nàng ấp úng nói.

“Thẩm Niệm?” Nương của Hạnh Hoa nghe vậy thì nhăn mày.

“Không phải con nói Thẩm Niệm rất xứng với cái tên ngôi sao chổi sao, sao lại chơi chung với nàng rồi, hơn nữa nha đầu kia lấy keo lô hội gì đó từ đâu ra? Con cũng không sợ dùng hỏng mặt……”

Nói xong, trong lòng liền dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ.

Thẩm Hạnh Hoa lại rất tin tưởng Thẩm Niệm: “Không sao, Niệm Niệm cũng dùng thứ này, chẳng lẽ nàng còn hại chính mình sao?!”

“……” Phụ nhân kia tức giận trừng nàng ấy một cái, nghi hoặc nói: “Chơi thân với nha đầu kia từ khi nào thế?”

Trước kia không phải cũng chán ghét nha đầu Thẩm Niệm kia giống như người trong thôn sao.

“Ngày hôm qua nha” Thẩm Hạnh Hoa nói một cách tự nhiên, nói xong còn đưa mặt của mình tới gần nương: “Nương, nương xem mặt con có phải mềm mịn hơn không?”

Nương của Hạnh Hoa nhìn kỹ: “Ôi đúng vậy, nhìn mềm mịn hơn rất nhiều, nha đầu Thẩm Niệm kia thật là có chút tài năng, con mua loại keo kia tốn bao nhiêu?”

Hỏi như vậy hiển nhiên cũng đã động lòng.

Thêm một thời gian nữa trời sẽ trở lạnh, gió thổi làm mặt vừa khô vừa đau rát.

Nếu như loại keo Thẩm Niệm làm không đắt thì bà ấy cũng muốn mua một hộp.

“Là keo lô hội!” Thẩm Hạnh Hoa sửa đúng, sau đó mới nói: “Một hộp 10 văn”

“Đắt như vậy à?” Nương của Hạnh Hoa nhíu mày, lập tức thay đổi suy nghĩ.

Sau khi mặt của Thẩm Hạnh Hoa khỏi liền không đeo khăn vải nữa.

Những cô nương bị ong đốt chưa lành gặp được nàng ấy đều rất tò mò.

“Hạnh Hoa, ngươi đang dùng loại cao gì đó của Thẩm Niệm sao?”

Thẩm Hạnh Hoa lại lần nữa sửa đúng: “Không phải cao, là keo lô hội!”

“Thôi được rồi, keo lô hội” Một cô nương nhìn mặt Thẩm Hạnh Hoa, đôi mắt tỏa sáng nói: “Thật đúng là có hiệu quả, ngươi mua một hộp bao nhiêu?”

“10 văn” Thẩm Hạnh Hoa tiết kiệm được một ít tiền mừng tuổi xa hoa mà nói.

“Đắt như vậy sao, đã có thể mua được một cân thịt rồi, nương ta nhất định sẽ không mua, thôi, dù sao mặt của ta cũng đã sắp lành, mặc kệ nó vậy”

Thẩm Hạnh Hoa muốn nói không phải nhà Thẩm Niệm đã bồi thường cho nhà bọn họ 10 văn sao, nhưng nghĩ đến không phải cha nương nào cũng thấu hiểu giống như cha nương nhà mình, vì vậy liền chuyển đề tài sang chuyện khác.

Hai ngày sau.

Sáng sớm, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ở trên đường lớn.

Thẩm Nhị đánh xe, Lý Tú Nương và Thẩm Niệm ngồi ở trong xe ngựa.

Trong xe được bố trí đơn giản, bỏ một cái đệm mềm và gối dựa.

Thẩm Niệm lười nhác dựa vào, chậm rãi ăn từng miếng bánh nhìn rất thích ý.

Lý Tú Nương lại có chút lo lắng.