Trong nhà Phùng Xuân nghèo khó, ước gì có thể bẻ 1 văn tiền ra thành hai để tiêu xài, vừa nghe nói phải bỏ tiền mua liền thay đổi sắc mặt.
“Bỏ tiền cái gì chứ, dựa vào gì ta phải bỏ ra, nếu không phải ngôi sao chổi Thẩm Niệm này liên lụy thì chúng ta có thể bị ong đốt thành như này sao! Hừ, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ở cùng ngôi sao chổi cẩn thận gặp xúi quẩy……”
Bang!
Thẩm Niệm đã biết nghĩa của ngôi sao chổi, nàng không vui liền trở tay tát mạnh một cái.
“Ngôi sao chổi phải không? Nếu ngươi không gặp xui xẻo thì chẳng phải ác danh ngươi đặt cho ta sẽ trở thành vô dụng sao!”
Từ khi nàng tỉnh lại thì chưa từng gặp người nào có ác ý đến như vậy.
Giống như miếng thịt thối từ trên người tang thi rơi xuống, tản ra mùi hôi tanh làm người thấy ghê tởm.
Mang theo tức giận, Thẩm Niệm lại tát mạnh thêm một cái.
Mạnh đến mức khăn vải che trên mặt của Phùng Xuân cũng lệch đi.
“Thẩm Niệm ——”
“A a a, ta gϊếŧ ngươi!!”
Phùng Xuân muốn điên lên, nhắm về phía mặt Thẩm Niệm lao tới.
Thẩm Niệm không trốn, cong chân lên đá qua một cái.
Chỉ nghe thấy thình thịch một tiếng.
Phùng Xuân quỳ xuống.
Nàng ta sửng sốt, muốn đứng lên, nhưng không ngờ đầu gối lại đau nhức không thể đứng dậy nổi.
Thẩm Niệm báo thù ngay tại chỗ, báo thù xong liền nhìn Thẩm Tinh và những người khác: “Còn không đi à?”
Đám người Thẩm Hạnh Hoa có chút kiêng kị những lời Phùng Xuân vừa nói.
Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng, lại không có một người nào dám nói một chữ không, đều ngoan ngoãn gật đầu đi theo.
Một đám người cùng nhau đi lên núi.
Đi được một đoạn đường, Thẩm Tinh nói nhỏ: “Niệm Niệm tỷ, Phùng Xuân sẽ không bị làm sao chứ?”
“Sẽ không sao” Thẩm Niệm nói.
Thẩm Tinh nghe vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi”
Điều kiện nhà Thẩm Hạnh Hoa cũng không tệ lắm, bản thân nàng ấy cũng là người hoạt bát, nàng ấy tò mò hỏi Thẩm Niệm: “Niệm Niệm, vừa rồi ngươi làm gì với Phùng Xuân vậy?”
Thẩm Niệm liếc nhìn nàng ấy một cái: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“A, không có gì” Thẩm Hạnh Hoa lắc đầu.
Im lặng được một lúc, lại hỏi: “Lúc trước ngươi thật sự đánh được một con hổ sao, ngươi không sợ hãi sao? Ngươi gặp nó ở nơi nào, ngươi đi vào núi sâu sao……”
Cô nương này hỏi nhiều muốn chết, Thẩm Niệm chọn vài câu trả lời, ý thức được người này chỉ là vì muốn nói chuyện mới nói chuyện, cũng không phải nhất định phải nhận được đáp án, cho nên nàng dứt khoát không hề phản ứng.
Tới chân núi, nhìn thấy dưới từng gốc cây và trong bụi cỏ mọc ra nấm, cả nhóm cô nương đều bắt đầu bận việc lên.
Thẩm Niệm không quen biết nấm, nhưng nàng có dị năng, nấm có độc hay không đều hiện lên rõ ở trong mắt nàng.
Khi nàng hái thực vật đều có thói quen dùng dị năng giục sinh thêm một lần, như vậy cho dù là lớn hay nhỏ, mọc ở nơi nào cũng là loại tốt nhất.
Nhìn thấy đã hái đủ, Thẩm Niệm dứt khoát ngồi ở trên cỏ vận chuyển dị năng.
“A! Có rắn!!! Cứu mạng!!” Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên.
Thẩm Niệm nhanh chóng đứng dậy chạy đến nơi truyền đến âm thanh.
Chỉ thấy một tiểu cô nương đang run bần bật ngồi dưới đất, bên cạnh là cái rổ bị đánh nghiêng, cách nàng không xa có một con rắn rất lớn.