Đáng thương cho đám người muốn đánh cướp chờ đến trời tối cũng chưa thấy người bọn họ theo dõi ra khỏi thành.
Xe ngựa đi nhanh hơn đi bộ rất nhiều.
Khi đi mất gần hai canh giờ, khi trở về thế nhưng chỉ mất chưa đến một canh giờ.
Thôn Trúc Khê đã rất nhiều năm chưa có xe ngựa đến, đột nhiên có một chiếc xe ngựa xuất hiện, trong thôn lập tức trở nên náo nhiệt.
Có người nhìn thấy người đánh xe ngựa hình như là Thẩm Khôn nhà Thẩm Nhị, khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.
“Đó là Khôn ca nhi?”
“……Đúng, đi!”
“Nhà Thẩm Nhị mua xe ngựa sao?!”
“Có lẽ là vậy”
Thẩm Khôn kéo ngựa đi chậm.
Nhìn thấy người trong thôn, hắn nhiệt tình chào hỏi.
“Thúc”
“Thẩm”
Mọi người hoàn hồn lại, có người hỏi: “Khôn ca nhi, đây là xe ngựa các ngươi mua sao?”
Thẩm Khôn cũng không lừa gạt, cười trả lời: “Là muội muội của ta mua cho trong nhà”
Nói xong còn để lại một câu: “Cha nương ta còn đang chờ ở nhà, chúng ta phải đi về trước, có việc thì sau này lại nói”
Để lại bóng dáng cho người trong thôn, xe ngựa đi thẳng đến Thẩm gia.
Không bao lâu sau, xe ngựa liền dừng ở trước cửa Thẩm gia.
Lão Cao thị thấy trong nhà có xe thì vừa vui sướиɠ lại vừa bị đè nén.
Bà ta liếc nhìn con ngựa nói: “Càn ca nhi, sao các ngươi lại nhớ tới chuyện mua xe ngựa vậy, sao con ngựa này lại gầy thế, không phải bị bệnh gì đấy chứ”
Thẩm Càn không nói là Niệm tỷ nhi muốn mua mà chỉ trả lời: “Ta tìm người xem qua rồi, con ngựa rất khỏe mạnh, nuôi nấng thêm một thời gian sẽ rất chắc nịch”
Cao Nguyệt Hồng đỏ mắt xe ngựa, âm thầm lôi kéo tay lão Cao thị, muốn nhắc nhở bà ta bảo nhị phòng đưa xe ngựa đến sân sau làm của chung.
Đáng tiếc, lão Cao thị còn chưa nói thì Thẩm Nhị đã lên tiếng trước.
“Càn ca nhi làm việc đáng tin cậy, nương cứ yên tâm đi” Nói xong nhìn Thẩm Khôn nói: “Khôn ca nhi, còn không mau đuổi xe ngựa đi vào, tìm ít cỏ khô cho nó ăn”
“Vâng” Thẩm Khôn lên tiếng, sau đó đuổi xe ngựa đi vào nhà.
Thẩm Niệm muốn chia sẻ với người nhà những thứ mình đã mua, cũng vội vã đi vào nhà.
Bên ngoài, chỉ để lại Thẩm Nhị và người trong thôn nói chuyện.
Tổ trạch Thẩm gia rất lớn, mỗi một phòng đều có một cái sân không lớn không nhỏ.
Mãn ca nhi cảm thấy con ngựa này rất cao lớn.
“Tỷ, con ngựa này là của nhà chúng ta sao?” Cậu bé ngẩng đầu hỏi.
Thẩm Niệm vung tay lên: “Đương nhiên, về sau nếu người trong nhà muốn đi vào trong huyện cũng thuận tiện hơn nhiều, có vui không?”
Trong mắt Mãn ca nhi tràn ngập chờ mong: “Đệ cũng có thể đi vào trong huyện sao?”
“Vì sao lại không thể” Thẩm Niệm kỳ quái hỏi lại.
Trên mặt Mãn ca nhi hiện lên ý cười rạng rỡ, có loại cảm giác sảng khoái nói không nên lời.
Sau đó vui vẻ đi xem ngựa.
Thẩm Niệm không biết đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, cũng không quản.
Vừa xoay đầu liền thấy Lý Tú Nương đang lau mắt.
Nàng chau mày: “Nương, người sao thế, có phải bà nội lại chọc giận người không?”
Lý Tú Nương lắc đầu, cười vui mừng: “Không có, không có, nữ nhi của nương có tiền đồ, cho nên nương rất vui”
Thẩm Niệm: “…… Ồ”
Chẳng lẽ vui vẻ không nên cười sao?
Bên cạnh, Thẩm Càn và Thẩm Khôn dỡ xe ngựa, sau đó buộc ngựa lại.
Nhìn quanh cảm thấy có gì đó không thích hợp, cho nên hai huynh đệ định dựng một cái chuồng ngựa ở góc sân.