Nàng ngồi dậy, nhìn quanh, có chút không hiểu ra sao.
Đột nhiên đầu nàng đau nhói, những mảnh ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu, khiến đôi mắt Thẩm Niệm sáng lên.
Nàng là Thẩm Niệm đến từ mạt thế, trở thành Thẩm Niệm của thôn Trúc Khê.
Tính đến năm nay thì thân thể nguyên chủ được mười ba tuổi, nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Ký ức khác thì sao? Hình như nguyên chủ mắc chứng ngốc nghếch nên trong não có rất ít ký ức.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là!!
Đây là thế giới không có tang thi mà dì Tần thường nói, không phải sao?!
Chỉ là...
Bên ngoài, mọi người đang nói gì?
Cái gì là Tang Môn tinh, là một loại dị năng có thể gϊếŧ người vô hình sao?!
Ở mạt thế, nàng chưa từng gặp loại dị năng này.
"Hả?!" Thẩm Niệm bất ngờ thốt lên.
Sao lại thế này?
Dị năng mộc hệ của nàng bỗng nhiên được tăng bậc!
Kiếp trước lúc nàng được ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, nhưng đến lúc chết cũng chỉ lên được cấp hai!
Cảm nhận dị năng đang chảy trong cơ thể, Thẩm Niệm hiểu ra.
Khác với những dị năng dựa vào tinh hạch để thăng cấp, dị năng hệ mộc dựa vào tinh hoa cỏ cây để thăng cấp.
Tinh hoa cỏ cây càng tinh khiết thì dị năng hệ mộc thăng cấp càng nhanh.
Trong thời mạt thế, động thực vật biến dị, khiến dị năng hệ mộc thăng cấp rất khó.
Thẩm Niệm vận dụng dị năng, cây cỏ trong sân cùng dị năng trong cơ thể nàng cộng hưởng, cùng nhau phát triển.
Sau khi hiểu rõ, nàng kiểm tra hai loại dị năng khác...
Hệ Lôi cấp năm và hệ không gian cấp sáu đều trở về trạng thái ban đầu.
"Tư tư tư!"
Thẩm Niệm nhìn ngón tay chạy dòng điện nhỏ, buồn bực nắm chặt tay.
Trong ba loại dị năng, vốn dĩ nàng thích nhất là hệ lôi...
Hiển nhiên, bây giờ dị năng hệ lôi đã gần như bị phế.
Thẩm Niệm lại điều động tinh thần lực kiểm tra không gian.
Không gian nhỏ lại vài lần, hiện tại chỉ khoảng 40 mét vuông, bên trong không còn nhiều đồ vật, may mà có vài cái rương còn nguyên vẹn.
Chưa kịp nhìn kỹ, bên ngoài phòng vang lên hai giọng nói.
"Tú nương, ngươi xem Niệm Niệm tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì cho nàng ăn cái trứng gà bổ thân mình."
Đôi mắt của Thẩm Lão Nhị nhìn vào phòng con gái, vẻ mặt lo lắng.
Con gái lớn rồi, cha muốn vào nhà cũng không tiện.
Cái gì mà nam nữ bảy tuổi không ngồi chung giường, mẹ nó!
Ngay cả Thẩm gia nghèo như thế mà cũng vẫn rất chú trọng vấn đề này.
"Đã biết." Lý Tú Nương bất đắc dĩ cười, "Đói không chết được khuê nữ bảo bối của chàng đâu."
Thẩm Lão Nhị làm ra vẻ không vui, mặt xị xuống, cường điệu nói: "Cũng là bảo bối khuê nữ của nàng!"
"Phải, cũng là bảo bối khuê nữ của ta." Lý Tú Nương đáp lời.