Thẩm Liễu Hoa giận đen mặt: “……” Nàng là người thèm ăn sao?
Thẩm Hiệt thấy sắc mặt muội muội không được tốt thì suýt nữa cười ra tiếng.
Lúc này, tam phòng cũng thu được thịt nhị phòng đưa tới.
Có thể có thịt ăn, Thẩm Nhu và Thẩm Tinh đều rất vui.
Nhưng Lưu thị lại nói một câu: “…… Bà nội của các con còn chưa ăn thịt đâu, hay là đưa chén thịt này cho bà nội các con nhé”
Nghe được lời này thì ý cười trên mặt Thẩm Tinh nhạt đi.
Tiểu cô nương cảm thấy uất ức, đôi mắt đều đỏ lên.
“Đây là nhị bá nương bảo Càn ca nhi đưa cho chúng ta, vì sao phải cho bà nội? Bà nội có thứ gì tốt cũng không cho chúng ta”
Ánh mắt Lưu thị nhìn Thẩm Tinh giống như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện, trong mắt đều là thất vọng.
“Tinh tỷ nhi, sao con lại có thể nghĩ như thế? Bà nội là người lớn trong nhà, có thứ tốt thì nên đưa cho bà nội, suy nghĩ của con như vậy là bất hiếu”
Bà ta càng nói càng cảm thấy chính mình nói có lý, sắc mặt cũng trở nên đúng lý hợp tình.
“Đủ rồi!” Thẩm Tam lạnh lùng nói: “Bà muốn hiếu thuận thì dùng phần của bà đi hiếu thuận, đừng kéo theo chúng ta”
Sắc mặt Lưu thị trắng nhợt, trong lòng dâng lên sự ấm ức, nước mắt chảy dài xuống má.
Bà ta cũng là vì muốn tốt cho Nhu tỷ nhi và Tinh tỷ nhi mà.
Tam phòng không có con trai nên không thể dựng thẳng eo, hôn sự của hai con gái không phải còn cần dựa vào lão thái thái hay sao……
Thẩm lão tam nói xong liền không phản ứng ngươi thê tử có đầu óc mơ hồ của mình, quay đầu nhìn về phía hai người con gái.
“Nhu tỷ nhi và Tinh tỷ nhi chưa ăn no phải không, tranh thủ thịt còn nóng ăn đi”
Khi nói chuyện với con gái, Thẩm Tam rất nhẹ nhàng.
Thẩm Tinh thật sự rất thất vọng về nương, nghe được lời này cũng không hề nhìn Lưu thị, hưng phấn đi vào phòng bếp lấy đũa.
Tính tình của Thẩm Nhu dịu dàng mẫn cảm, thấy cha nương lại cãi nhau thì ánh mắt trở nên buồn bã.
Tại sao nương lại không quan tâm đến gia đình nhỏ này chứ.
Thẩm Tinh nhanh chóng trở lại, vừa vào cửa liền hô: “Cha…… Nương, tỷ, ăn thịt đi!”
Phòng bọn họ không có con trai nên có địa vị thấp nhất ở Thẩm gia, bọn họ chưa từng được ăn thịt thoải mái, hiện tại có cơ hội nên rất vui.
Lưu thị lại nuốt không trôi, bà ta miễn cưỡng cười nói: “Các ngươi ăn đi, ta không ăn”
Nói xong liền cầm lấy sọt kim chỉ bên cạnh bắt đầu may quần áo.
Động tác của Thẩm Tinh cứng đờ, nhưng sau đó lại xem như chưa xảy ra chuyện gì, duỗi đũa chia thịt cho Thẩm Tam và Nhu tỷ nhi.
“…… Cha, tỷ, ăn đi”
Thẩm Nhu có chút chần chờ liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, không có động tác.
Thẩm Tam thấy vậy đành lên tiếng: “Ăn đi”
Ba người im lặng bắt đầu ăn thịt.
Không biết vì sao, thịt vốn dĩ thơm nức bỏ vào trong miệng lại không còn thơm như vậy.
-
Thẩm Niệm đang chuẩn bị cùng các ca ca đi vào trong huyện bán thịt.
Vừa đẩy xe tới cửa liền thấy Thẩm Nhu vác rổ đi ra.
Nhìn thấy bọn họ, Thẩm Nhu chào hỏi một tiếng liền rời đi.
Thẩm Niệm phát hiện mắt nàng hồng hồng, trong miệng nói thầm: “Ăn thịt cũng cảm động khóc sao?”