Chương 15: Xử Lý Thịt 2

“Niệm tỷ nhi, con, con đây là……?!” Thẩm Nhị nói lắp.

Học ở đâu vậy?

Thẩm Niệm cứng người, ra vẻ bình tĩnh nói: “Làm sao vậy, con làm chỗ nào không đúng sao? Con thấy thợ săn trong thôn đều làm như vậy mà”

“……” Thẩm Nhị nói: “Không sai”

Niệm tỷ nhi nhà mình quả nhiên thông minh, chỉ nhìn thôi mà đã nắm giữ được tay nghề, không hổ là con gái của Thẩm Nhị ông!

Câu giải thích của Thẩm Niệm thật ra là vô nghĩa.

Bọn họ đều cảm thấy Thẩm Niệm là tốt nhất trên đời.

Cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ dựa vào đầu óc tự tưởng tượng là được.

Mãn ca nhi không sợ máu chảy đầm đìa, đôi mắt còn lấp lánh nhìn Thẩm Niệm: “A tỷ, tỷ thật là giỏi!”

Thẩm Niệm cũng cảm thấy chính mình giỏi, rất thản nhiên nói: “Ừm, ta đúng là rất giỏi”

“……”

Thẩm Niệm tiếp tục thành thạo xử lý những con mồi khác.

Nhìn từng mảng thịt trắng bóng, nàng cảm thấy đói bụng, vì thế nói to: “Nương, lát nữa chúng ta ăn gà được không?”

Lý Tú Nương là người mẫu thân hiền từ, chưa bao giờ từ chối con cái, nghe được lời này liền gật đầu nói: “Được chứ, con muốn ăn như thế nào?”

“Đều được, nương làm gì cũng ngon” Thẩm Niệm rất dễ nói chuyện.

Lý Tú Nương cười sung sướиɠ không khép miệng được: “Vậy nấu canh đi, lại làm thịt gà kho tàu”

Thẩm Niệm thèm đến mức nước miếng trong miệng tràn lan, đưa ra yêu cầu: “Một con không đủ, làm thêm vài con đi”

Lý Tú Nương chần chờ một chút, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Được”

Khi Thẩm Càn và Thẩm Khôn trở về, nhìn thấy trong sân chất đầy thịt thì bọn họ có cảm giác lạ lẫm.

“Đại ca, nhị ca, các huynh đã trở lại rồi!” Thẩm Niệm cười chào hỏi các ca ca, nhưng động tác trên tay vẫn không thay đổi, đem thịt trong sân đặt lên tấm ván gỗ trên xe.

“…… Thịt ở đâu ra thế?” Thẩm Càn ngơ ngác hỏi.

Thẩm Mãn vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi, nghe vậy vội vàng nói cho các ca ca.

Thẩm Càn và Thẩm Khôn cảm thấy bọn họ đang nằm mơ.

Có ăn ý nhéo chính mình một cái, là thật ……

Thẩm Khôn là người rộng rãi, đi qua véo nhẹ tay muội muội một cái.

Mềm oặt, đầy xương, không giống như người có thể săn được hổ.

Nhưng mà, da hổ đang phơi ở trong sân là bằng chứng tốt nhất.

“Niệm Niệm, chuyện muội có một thân sức lực còn giấu cả nhị ca, ta đau lòng quá a ……” Thẩm Khôn làm bộ đau lòng.

Thẩm Niệm hơi nhíu mày.

Trước kia nguyên chủ không hề có thần lực như nàng nha.

Giờ bảo nàng phải giải thích như thế nào đây?

Vì thế nàng chỉ đành làm như không nghe thấy, đưa qua một cái chân heo sau.

“Nhị ca, đi đưa chân heo sau này cho ông nội tộc trưởng đi, phải nhờ huynh đi một chuyến”

Thẩm Khôn lập tức bị dời đi sự chú ý, sau đó lên tiếng: “Ta đi ngay đây”

Sau đó xách theo chân heo sau đi đến nhà tộc trưởng.

Trên đường thu hoạch rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Có người nhìn thịt tươi ngon, cười mở miệng: “Khôn ca nhi, đi đưa thịt cho lão tộc trưởng sao, nhà ngươi có bán thịt heo rừng không? Ta muốn mua hai cân”

Thẩm Khôn nghĩ nhà mình có nhiều thịt như vậy cũng ăn không hết, nhất định muốn bán: “Bán chứ, thúc đi tới nhà ta tìm cha ta đi, đi sớm mới chọn được thịt ngon”