Chương 10: Cô Nương Này Tà Môn

Cao Nguyệt Hồng cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi.

Ánh mắt bà ta trầm xuống: “Để nương đi tìm bà nội của con, con yên tâm, nương sẽ không để cho các phòng khác được lợi từ trong nhà”

Khi nói lời này, Cao Nguyệt Hồng quên mất Thẩm gia vẫn chưa phân nhà, tiền bạc đều là do mọi người cùng nhau kiếm, không tồn tại vấn đề những phòng khác được lợi hay không.

Nhìn bóng dáng tiểu Cao thị vội vã rời đi, Thẩm Phúc Toàn đắc ý nhếch miệng cười, lấy ra một hộp bánh từ trong ngăn tủ lén lút ăn lót bụng.

Bánh này là do lão Cao thị lén đưa cho cháu trai, những người khác đều không có.

-

Giờ Thìn.

Thẩm Niệm xuất hiện ở dưới chân núi.

Người trong thôn lên núi chặt củi nhìn thấy phía sau nàng có một đống con mồi liền bị doạ như gặp phải quỷ.

Củi rơi trên mặt đất cũng không lo nhặt, cất bước chạy xuống núi.

“A!!!”

“Ngôi sao chổi nhà Thẩm Nhị bị quỷ trong núi bám vào người ——”

Vừa chạy vừa gào như bị quỷ đuổi theo.

Thẩm Niệm cứng họng.

Nàng nhìn về phía sau, phía sau có một con hổ, hai con lợn rừng, bên cạnh còn treo gà rừng và những vật nhỏ khác.

Có gì to tát lắm sao!

Nàng không vui hừ nhẹ một tiếng, Thẩm Niệm kéo con mồi xuống núi.

Con mồi hoang dã ở trong tay nàng nhẹ giống như cọng lông.

Không lâu sau, Thẩm Niệm được dị năng cải tạo thân thể mang theo thần lực trời cho xuất hiện ở cửa thôn.

Đón nàng là một đám người từ trong thôn chạy tới.

Người nói trước chính là người lên núi nhặt củi: “Thấy chưa, ta đã nói ta không nhìn lầm rồi, con gái Thẩm Nhị thật sự rất quái dị ……”

Một tiểu cô nương đột nhiên biến thành lực sĩ, như vậy không phải trúng tà thì là gì?

Thôn dân thôn Trúc Khê cũng không biết là vì sợ hãi danh tiếng ngôi sao chổi của Thẩm Niệm hay là sợ hãi con hổ tuy đã chết nhưng vẫn oai phong kia, họ đều dừng chân mà không dám tới gần.

“Ông trời, là con hổ đó!”

“Đây là do con gái Thẩm Nhị gϊếŧ ư?”

“Trên núi thế mà thật sự có hổ, quá dọa người!!”

……

Người Thẩm gia nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.

Tới sớm nhất chính là Thẩm Mãn.

Cậu bé nhìn thấy ‘ngọn núi’ bên cạnh Thẩm Niệm thì không thể tin được mà xoa đôi mắt.

Sau khi phát hiện hình ảnh trước mặt không biến mất, cậu bé há to miệng.

“Tỷ, đây là cái gì?” Mãn Ca Nhi chỉ vào con vật to lớn có chữ vương trên đầu kia.

Thẩm Niệm hưng phấn chia sẻ thành quả với đệ đệ: “Con hổ, lợn rừng, gà rừng, còn có con thỏ, đều là thịt đấy”

Thẩm Mãn lặng lẽ di chuyển chân nhỏ, dịch sang bên cạnh Thẩm Niệm, vừa đi vừa khẩn trương nhìn con quái vật khổng lồ trên mặt đất.

“Tỷ, đây đều là do tỷ gϊếŧ……?” Mãn Ca Nhi tỏ vẻ khϊếp sợ đến mức cằm muốn rơi xuống.

Sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó mà sốt ruột hỏi: “Tỷ, ngươi không bị thương chỗ nào chứ?”

“Ta không sao, những thứ nhỏ bé như vậy không thể làm ta bị thương được” Thẩm Niệm tự tin nói.

Những người trong thôn sợ lợn rừng muốn chết: “???”

Thứ nhỏ bé?

Trong mắt Thẩm Mãn tràn ngập sự sùng bái, đôi mắt cực kỳ sáng.

“Tỷ, ta có thể sờ một chút không?” Cậu bé chờ mong nâng khuôn mặt nhỏ lên cao.