Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

7.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại : hiện đại, suất công đại thúc thụ , niên hạ, cường công cường thụ. 1×1 Edit: Đông Phương tiểu thư aka tiểu Xứng Diễn viên: Đỗ Viễn X Trần Sâm Hắn chính là kẻ lưu manh? Nam nhân khoác  …
Xem Thêm

Chương 2-1
Trần Sâm lần đầu làm người tốt, đem kẻ xa lạ có khi phải chết bất tử kia về nhà, giúp y cầm máu, bôi thuốc, băng bó — những việc này hắn đều đã từng làm cho mình, nên rất thuần thục. Chờ Trần Sâm bôi thuốc cho người nọ xong, cũng thay quần áo mới cho y thì trời đã tảng sáng. Trần Sâm hùng hùng hổ hổ đem y đặt lên giường, bản thân bên nằm xuống bên cạnh y, lập tức khò khè ngủ. Giấc ngủ này đủ dài, trong mơ Trần Sâm nhìn thấy anh trai hắn, anh vẫn còn trẻ như vậy. Anh vỗ vai hắn, nói chờ anh ta kiếm được tiền, anh sẽ đem phần mộ ba mẹ toàn bộ chuyển qua tây bài viên đắt tiền nhất, sau đó mua toàn bộ nhà đắt tiền nhất, lấy một người vợ xinh đẹp nhất. Trần Sâm muốn nói tốt, đột nhiên anh hắn lại không thấy. Hắn một cúi đầu, nhìn thấy một thi thể đen như than, hai hốc mắt sâu không thấy đáy. Trần Sâm nghĩ tới anh hắn đã sớm chết. Vì vậy hắn đem thi thể trên mặt đất cõng lên, nghĩ thầm rốt cuộc tìm được thi thể của anh trai, hắn muốn đem anh chôn cất ở cạnh cha mẹ. Nhưng được một nửa, thi thể trên lưng càng ngày càng nặng, Trần Sâm kỳ quái quay đầu lại, lại thấy trên lưng mình một tầng tầng nằm hơn mười cỗ thi thể nám đen nằm sấp, hắn hét to một tiếng đem thi thể ném xuống, thi thể tan ra trên đất. Hắn lập tức hối hận, hơn mười cổ thi thể, cái nào mới là anh hai? Hắn quỳ rạp trên mặt đất quan sát kĩ mỗi cổ thi thể, cái mũi, con mắt, miệng, cái gì cũng bị hỏa thiêu đến nhìn không rõ, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ rằng anh hai phía trên đầu ở bên trái có vết rách do bị chém tìm đến. Hắn nhìn thật kĩ, cũng không có tìm thấy vết thương nọ, hắn nghĩ có thể là tóc đốt thành tro che mất, nên dùng móng tay cạo đầu những thi thể kia, muốn đem than bụi trên mặt phủi đi, cuối cùng hắn đem đầu thi thể đều búng, thấy bên trong một đoàn đen sì gì đó giống sợi bông. Trần Sâm lại đi cạo thi thể tiếp theo, rồi cái nữa, lại cái nữa… Không biết lập lại

bao lâu, Trần Sâm đột nhiên không nghĩ sẽ tìm được.Tìm không thấy, hắn nghĩ. Hắn hiểu rõ nhất thi thể của anh tìm không thấy. Trần Sâm khóc lớn, khóc như khi còn bé vấp ngã, để lại vết thương to. Nhưng không còn người đến an ủi hắn. Anh hai, cha, mẹ, con một mình, thật là khó chịu. Trần Sâm mở mắt ra, cảm giác con mắt ẩm ướt, hắn ngồi dậy dùng sức chà xát mặt, sau đó liền chằm chằm nhìn vào chăn đến ngốc. Đã lâu không mơ thấy anh hai … Trần Sâm cười khổ một tiếng, lại bắt đầu hoài niệm chuyện trước kia, mình quả nhiên là già rồi? Đột nhiên một hồi chuông dồn dập cắt đứt suy nghĩ Trần Sâm. Hắn vươn tay, đưa di động trên mặt đất nhặt lên. “Đại ca, anh còn sống không!?” Điện thoại còn chưa có áp vào bên tai, Trần Sâm đã nghe đến tiếng kêu to của đàn em mình. “Cha mi! Tao sống thật là tốt tốt!” Trần Sâm tức giận rống trở lại”Một ngày không gặp, mày liền ngứa da? Dám trù cha mi?” “Không phải, đại ca! Anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại không tiếp, đến chỗ ở của anh tìm anh cũng không còn người quản cửa, bọn em còn tưởng rằng anh tối hôm qua về nhà trên đường bị kẻ thù chém cho!” Đàn em vội vàng giải thích.

“Ngủ! Còn có thể đi đâu?” Trần Sâm ngáp cái thật to. “Ngủ đến hiện tại? Cả buổi tối không ngủ!?” Đàn em nói xong tựa hồ ngộ ra cái gì, cười hèn mọn bỉ ổi hai tiếng rồi nói:”Đại ca tối hôm qua đi tìm phụ nữ à? Không phải là làm đến hừng đông chứ?” “Làm làm làm, làm chết mày! Cả ngày đã nghĩ cái này mày sớm muộn chết ở trên giường với đàn bà!” Trần Sâm mắng lại,”Có việc nói, nói lời vô ích tao cúp máy.”

Đàn em không có ý tứ cười cười lên tiếng:”Là anh Nam lần trước nói chuyện này. Lần trước không phải có…” Hai người lại thảo luận, Trần Sâm cuối cùng công đạo một câu hắn đợi lát nữa gọi lại liền cúp điện thoại. Sờ sờ bụng, Trần Sâm quyết định rửa mặt, thay quần áo sau đó đi ra đường ăn. Mở ra cửa nhà vệ sinh, Trần Sâm kinh ngạc thấy một người đàn ông đang ngồi ở bồn cầu ngẩn người. Trần Sâm miệng mở rộng, sửng sốt hai giây, rốt cục nhớ tới mình tối hôm qua nhặt một người sống trở về.

“Tỉnh rồi?” Trần Sâm không…để ý lắm đi tới WC cầm khăn mặt, tùy tiện tìm cách bắt chuyện. Người nọ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Sâm, miệng giật giật, thanh âm gì đều không phát ra. Trần Sâm mặc kệ y, vẫn đến bên ban công đánh răng rửa mặt. Chờ hắn xong xuôi trở lại WC thì người nọ vẫn dùng tư thế vừa rồi ngồi ở bồn cầu ngẩn người,hai mắt không có tiêu cự chằm chằm nhìn vào sàn nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Thêm Bình Luận