Chương 2: Hắn không chỉ có một cậu bé thô to!

Dao Quang nhanh tay trùm khăn lên gương.

Lỡ bên kia nhận ra nàng là đệ tử của Tử Yên Các và nói chuyện này cho mọi người biết, làm sao nàng sống được ở sư môn?

“Công tử, chúng ta không quen không biết. Kính mong công tử quên chuyện vừa nãy cho.”

“Lão tử nhìn cả thấy nàng móc lỗ nhỏ mà không quen không biết là thế nào? Huống hồ ta đã xem lỗ nhỏ của nàng, nàng không xem lại của ta chẳng phải lỗ sao?” Giọng nam vang lên từ bên kia gương.

Dao Quang bỗng nhớ đến hình ảnh đêm hôm ấy.

Côn ŧᏂịŧ xấu xí sau lớp lông chọc vào lỗ nhỏ sẽ mang đến sung sướиɠ tuyệt đỉnh.

Nàng chỉ nhìn qua thôi, chỉ nhìn lướt qua một xíu thôi.

Biết đâu nam nhân này chỉ có giọng nói hay chứ côn ŧᏂịŧ không to bằng chàng trai đêm đó thì sao.

Tự nhủ là thế, nhưng hình ảnh xuất hiện trong gương khi Dao Quang vén khăn tay lên lại làm nàng trợn tròn mắt.

Nam nhân trong gương soi nửa phần hông, dưới cơ bắp săn chắc là nhúm lông sậm màu.

Dưới nhúm lông là một côn ŧᏂịŧ ngăm đen...

Lần trước nhìn trộm phòng bên nên không nhìn gần côn ŧᏂịŧ nam nhân như bây giờ.

Dưới lớp lông sậm màu là côn ŧᏂịŧ thô to ngăm đen chằng chịt gân guốc, phần chóp giống cái ô to như quả trứng ngỗng.

Khe nhỏ trên đỉnh chóp đang rỉ chất lỏng trong suốt, dưới gốc côn ŧᏂịŧ có hai túi trứng tròn to.

Dao Quang cách một cái gương Huyền Quang Kính cũng cảm nhận được sự khủng bố của côn ŧᏂịŧ.

Dao Quang nuốt ực nước miếng.

Rõ ràng côn ŧᏂịŧ xấu xí và đáng sợ nhưng nàng lại thấy đói.

Không phải đói bụng mà là cơn đói khát của du͙© vọиɠ chạm ngưỡng giới hạn kiềm chế.

Tử Yên Các cấm dục mấy trăm năm, nàng trưởng thành từ rất lâu rồi nhưng chưa từng được chạm vào nam nhân.

Nam nhân bình thường Dao Quang cũng đói khát huống hồ là côn ŧᏂịŧ to trước mặt!

Lỗ nhỏ mới an ủi bằng tay lại ướt.

Lỗ nhỏ vừa ướt vừa ngứa, khát khao có cái gì đó thật to đi vào bên trong.

“Lỗ xinh bé nhỏ có muốn ăn côn ŧᏂịŧ của ta không? Muốn thì lại dạng chân ra.”

Giọng nam trầm ấm vang ra từ trong gương.

Dao Quang nghe thấy giọng nói của nam nhân rạo rực thêm đôi phần.

Huyền Quang Kính chỉ soi được một góc nhỏ, không nhìn thấy tất cả cơ thể. Cũng có nghĩa là bên kia không biết nàng là ai.

Nghĩ đến đây Dao Quang to gan hơn.

Nàng vén váy trắng soi lỗ nhỏ trước gương.

Lỗ nhỏ không có lông, hai cánh hoa màu hồng xinh xắn che mất âm hạch đỏ xinh mới bị ngón tay nghịch.

Lỗ nhỏ vừa tự sướиɠ xong vẫn còn dính mật ngọt trong suốt, đẹp như một bông hoa đào kí©h thí©ɧ người ta thúc mạnh vào trong.

“Xinh quá!”

Giọng Mặc Quyết khàn đặc, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm lỗ nhỏ trong Huyền Quang Kính.

Cổ họng khô khốc, yết hầu lên xuống liên tục.

Nhìn thấy lỗ nhỏ múp míp màu hồng đào hút hồn, cơ thể hắn càng kêu gào mãnh liệt hơn.

Hắn muốn mυ"ŧ mạnh lỗ nhỏ cô gái này, muốn đưa lưỡi khuấy đảo bên trong lỗ nhỏ của nàng!

Thế nhưng cô gái đang ở cách xa nghìn dặm mà hắn còn không biết nàng là ai.

Nghĩ đến đây côn ŧᏂịŧ của Mặc Quyết ngẩng cao hơn, to hơn nãy vài cỡ.

“Sao... sao của công tử lại to hơn?”

Dao Quang không cầm được sự tò mò khi thấy côn ŧᏂịŧ của hắn to hơn khi nãy.

Dao Quang nào đâu hay biết nam nhân kia không chỉ có một côn ŧᏂịŧ thô to!

Nam nhân bên kia gương tên Mặc Quyết, Ma Tôn của Minh Uyên Tông.

Mặc Quyết thuộc dòng dõi giao long, sinh ra đã có hai côn ŧᏂịŧ.

Hắn đã thi triển pháp thuật cất một côn ŧᏂịŧ đi, tránh để Dao Quang sợ chạy mất.