Bữa cơm là do chương trình đặt từ nhà hàng nông sản, vị đậm chất tự nhiên và lành mạnh. Tống Kiều Kiều nhai kỹ nuốt chậm, mất hơn nửa giờ mới ăn xong.
"Cái này còn không?"
Tống Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn về phía camera, tay cầm bát canh đã uống hết sạch.
Canh gà ta ngon quá, cô muốn thêm một bát nữa.
Mọi người đều đồng loạt nhìn cô, thấy bát của cô sạch bóng, thì có chút ngạc nhiên.
"Kiều Kiều, bình thường cô ăn nhiều thế này à?"
Cát Vũ Kỳ tò mò hỏi, khuôn mặt không có chút ác ý nào, dường như thực sự chỉ muốn biết cô có thường ăn như vậy không thôi.
"Không." Tống Kiều Kiều cũng đáp lại như ý muốn của cô ta.
Cát Vũ Kỳ ngạc nhiên hét lên một tiếng, sau đó mới bất giác nhận ra mình không nên hỏi câu này, liền giơ tay che miệng lại.
Song diễn xuất của cô ta có hơi giả, cảm xúc cũng không giấu kỹ, nụ cười hiện rõ.
"Không sợ Vũ Kỳ cười đâu, tôi nghèo đến mức chỉ còn lại một cái mạng thôi, không có điều kiện để ăn ngon thế này, chỉ có thể ăn ké chương trình. Nếu cô thấy tôi tội nghiệp, thì có thể chuyển khoản 500 nghìn cho tôi để xem thực lực."
Tống Kiều Kiều mỉm cười nhìn Cát Vũ Kỳ, nụ cười này như hoa xuân tươi sáng, đôi mắt, khóe miệng và đôi má hồng rực rỡ đều toát lên vẻ đẹp mê hồn.
Cát Vũ Kỳ: "..." Tống Kiều Kiều đúng là không biết xấu hổ!
"Chị Tống, em chưa uống đâu, chị uống đi."
Thẩm Chi Uyên nở nụ cười ngọt ngào với cô, đẩy bát canh của mình về phía Tống Kiều Kiều, trông thật ngoan ngoãn và chu đáo.
Tống Kiều Kiều không từ chối, cô không thể bạc đãi dạ dày của mình được.
"Cảm ơn nhé, đạo diễn Dương sẽ nhanh chóng mang thêm một phần lại đây thôi, chắc chắn không để khách mời thiếu ăn thiếu mặc được."
Đạo diễn Dương: Cô tốt bụng quá nhỉ, còn tâng bốc tôi nữa.
Thẩm Chi Uyên khẽ nhếch khóe môi, Tống Kiều Kiều thực sự không muốn dính dáng gì tới cậu.
Mộ Vân Oản cúi đầu không nhìn cảnh tượng này, Thẩm Chi Uyên vừa thể hiện sự quan tâm tới cô ta, lại vừa tỏ ra chu đáo với Tống Kiều Kiều, điều này khiến cô ta hơi khó chịu.
"Oản Oản, ăn thêm chút nữa đi."
Phó Gia Hằng so sánh hành động dọn sạch đĩa của Tống Kiều Kiều, thay đổi cách nhìn về ăn uống của cô, bỗng nhiên cảm thấy Mộ Vân Oản ăn ít quá, liền bảo cô ta ăn thêm một chút.
"Không ăn nổi nữa, no quá~"
Mộ Vân Oản lắc đầu, trong bát còn không ít thức ăn, cô ta hầu như chưa đυ.ng tới.
Ăn tinh bột vào buổi tối dễ tăng cân, mà cô ta không có cơ địa không tăng cân, nên phải kiểm soát vóc dáng chặt chẽ.
Mà Tống Kiều Kiều thì có cơ địa không tăng cân, ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng gì, điều này khiến Mộ Vân Oản ghen tị.
Tại sao ông trời lại không cho cô ta cơ địa như vậy chứ? Rõ ràng cô ta được yêu thích hơn mà.
"Con gái ai cũng có dạ dày nhỏ nhỉ."
Thẩm Chi Uyên dường như quên mất hành động dọn sạch đĩa của Tống Kiều Kiều, câu nói này rõ ràng loại trừ cô ra.
Nhưng Tống Kiều Kiều hoàn toàn không để ý, cô đang tập trung uống canh, trong phòng chỉ có bát canh là thứ duy nhất thu hút cô.
Sau bữa ăn, đến phần kinh điển nhất của chương trình hẹn hò – trò chuyện.
Đây là phần dễ xảy ra drama nhất, Tống Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cho mình, ngồi chờ màn kịch thứ hai của ngày hôm nay bắt đầu.
"Kiều Kiều, lúc nãy cô ăn chưa no à?"
Tống Kiều Kiều đang ngồi ở một góc nhai khoai tây chiên, liền trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lúc này cô đang liếʍ ngón tay, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm cũng không chút ngại ngùng.
"Mọi người đều biết con gái có hai dạ dày, một dạ dày ăn cơm, một dạ dày ăn vặt. Cơm ăn không nổi thì vẫn có thể ăn vặt, hai việc này không hề mâu thuẫn."
Tống Kiều Kiều liếc nhìn
Đại Ngốc Xuân* – Cát Vũ Kỳ đang muốn gây sự, có ngoại hình thì như cái bọc ngoài, có dung mạo thì như trò cười cho thiên hạ, nhan sắc thì như qua hiệu ứng đặc biệt, EQ thì như bệnh trĩ, học vấn thì như hồ sơ bệnh án, còn lời nói thì như nhổ nước bọt. Những thứ này người khác không có, chỉ có cô ta là độc nhất vô nhị, có lẽ đây là lý do cô ta vẫn còn tồn tại đến bây giờ.
*Đại Ngốc Xuân (大傻春) thường được dùng với ý mỉa mai, ám chỉ một người ngốc nghếch, thiếu tinh tế hoặc dễ bị lừa gạt. Từ này ghép bởi "đại" (大) nghĩa là lớn, và "ngốc xuân" (傻春), ý chỉ sự ngây ngô, khờ khạo như mùa xuân. Chính vì có những người như vậy tồn tại, mới có thể tôn lên giá trị của người khác, làm nổi bật sự tốt đẹp của họ.