Chương 1

“Tỉnh dậy đi, ký chủ!”

Teng một tiếng, Thẩm Sơ Hành ngồi dậy từ trên giường.

Cảm giác mệt mỏi bao phủ toàn thân, đặc biệt là hai mắt, không hề có sức lực để mở ra.

Sau khi ngồi dậy, nàng cong chân lại, vùi đầu vào đùi bản thân, chỉ lộ ra cái ót.

Suy nghĩ của nàng ngày càng bay đi ra, ngay lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa thì.

“Lập tức đến phân đoạn nữ chính bái sư rồi, cô không đi ngăn cản cô ta thì sẽ chết đó!” Hệ thống nhìn bộ dạng buồn ngủ của Thẩm Sơ Hành, nó thực sự hận không thể rèn sắt thành thép.

Những cái khác Thẩm Sơ Hành không quan tâm lắm, chỉ có từ chết lọt vào tai nàng.

Nỗi sợ chết mạnh mẽ đánh vào trong tim, đuổi đi những cơn mệt mỏi khi nãy.

“Chết... Chết.” Thẩm Sơ Hành lặp lại từ đó, nàng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nàng xuyên sách lâu rồi, đã một tháng kể từ khi đến thế giới này, trong thời gian qua nàng đã nỗ lực tu luyện và luyện kiếm, hy vọng có thể dựa vào tu vi để sống sót, thay đổi kết cục của bản thân.

Nhân vật của nàng không hổ danh là pháo hôi hàng mười tám trong sách, thiên phú thực sự rất tệ, tuy Ngũ linh căn đều là Thiên linh căn, nhưng hiện tại linh khí giới Tu Tiên bị loãng, tương đương với linh căn phế.

Nàng nhớ đến ngày đầu tiên xuyên tới, chuẩn bị làm chuyện thật lớn ở giới Tu Tiên, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, đánh nay hết đám vai chính!

Bọn họ yêu đương, nàng tu luyện.

Nàng tập trung, hấp thu linh khí, nó tràn vào cơ thể nàng một cách mãnh liệt, sau đó hở ra ánh sáng.

Linh khí đến quá nhanh, đi cũng rất nhanh, giống như cơn lốc xoáy.

Một tháng qua, mỗi ngày nàng đều chăm chỉ tu luyện, không ngủ, đêm qua không chịu nổi nữa nên mới ngủ.

“Ký chủ, nhanh lên đi, ngăn cản nữ chính bái sư.” Hệ thống lại bắt đầu thúc giục.

Thẩm Sơ Hành vội vàng nắm lấy quần áo bên cạnh giường mặc vào người.

Vừa mặc quần áo vừa nghe hệ thống nói chuyện: “Thông qua những gì tôi đã phân tích về sách gốc, cô phải đóng vai nhân vật cố chấp ở trước mặt sư tôn. Điên vì sư tôn, cuồng vì sư tôn, đâm vào tường lớn vì sư tôn.”

“Chỉ có như vậy mới ngăn được tương lai cô ấy hắc hóa mất đi niềm tin vào mọi thứ trên thế giới, giếc chóc tứ phương hủy diệt thế giới.”

“Đồng thời, cô có thể tăng điểm thù hận của nam nữ chính và dàn nam phụ. Điểm thù hận càng cao thì khen thưởng cô đạt được càng cao, có thể bù đắp cho thiên phú thiếu hụt của cô.”

Những tiếng chuông to lớn truyền đến, vang vọng khắp tông môn.

Khi tiếng chuông reo lên, có nghĩa là nghi thức thu đồ đệ đã bắt đầu.

Thanh kiếm dài trắng bạc ra khỏi vỏ, kiếm quang tuôn trào, chiếu rọi lẫn nhau với tuyết sắc trong trời đất, hào quang ngập tràn.

Thẩm Sơ Hành giẫm lên thanh kiếm, sau đó bay nhanh như sao băng xuyên qua, từ xa nhìn lại chỉ thấy một luồng ánh sáng.

Hiện tại đã đến phân đoạn thu đồ đệ, nàng phải ngăn sư phụ nhận nữ chính làm đồ đệ, này liên quan đến tính mạng của hai thầy trò bọn nàng.

Nhớ đến cốt truyện gốc thì Thẩm Sơ Hành trở nên tức giận, quyển sách này tên là 《Tiên quân yêu tôi, chắp cánh khó thoát》, đại khái trong sách kể về tình yêu cẩu huyết giữa nam nữ chính.

Hắn đuổi, cô ta chạy, hắn nói: “Trong lòng ta chỉ có em, không có nàng ta.”

Thẩm Sơ Hành nghĩ đến cốt truyện trâu ngựa thì trợn mắt.

Nam chính là Phong Nhai, trưởng lão thuộc Ngọc Hành Tông, đan tu tu hành cực kỳ khó tiến giai, chiến lực thì thấp. Đa số bọn họ đều sẽ lựa chọn một người kiếm tu mạnh mẽ để kết thành bạn đời, dùng song tu để gia tăng tốc độ tu hành của bản thân.

Mà Phong Nhai luyện chế đan tình cổ lừa Phó Tuyết Khách ăn nó, sau khi cô ấy ăn xong thì cho rằng bản thân yêu nam chính, kết thành bạn đời với hắn. Sau đó tên cặn bã kia lại lén lút sau lưng cô ấy, ở bên nhau với nữ chính-tiểu đồ đệ Tiêu Hiểu Hiểu. Thông qua việc tổn thương Phó Tuyết Khách để biểu đạt với nữ chính rằng hắn chỉ yêu mình ả ta, không yêu người khác.

Sau đó nam nữ chính cùng đi đến một bí cảnh, rồi bị nhốt lại vì lòng tham, Phó Tuyết Khách vì cứu bọn họ mà dẫn đến nhập ma, bọn họ lại lấy oán trả ơn, liên hợp với cái gọi là chính phái để gϊếŧ chết cô.

Thẩm Sơ Hành vì cứu sư tôn mà không tiếc tự bạo, làm ra một đường sống khác cho sư tôn.

Sau khi Phó Tuyết Khách biết đồ đệ vì cô mà thân chết hồn tiêu đã hoàn toàn hắc hóa, sau khi nhập ma thì gϊếŧ chóc tứ phương, cuối cùng chết dưới kiếm nam nữ chính.

Lúc Thẩm Sơ Hành đọc quyển sách này rất thích Phó Tuyết Khách, hoàn toàn là mỹ nhân vừa thảm vừa mạnh, ngược lại nàng rất ghê tởm đối với nhóm nam nữ chính.

Một đống người vây quanh đài ngọc chật như cối xay, trong đó đều là đệ tử nội môn, các sư phụ và đệ tử thì ở một bên xem náo nhiệt. Những đệ tử không có sư phụ nhìn xem người khác bái sư, mong chờ vào tương lai.

Thẩm Sơ Hành ngự kiếm lao xuống dưới đài ngọc, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả đều có ánh nhìn ác ý.

Nàng trực tiếp phớt lờ những ánh mắt kinh thường trên người, nhảy xuống từ trên thân kiếm, giống như một con hạc trắng nho nhã.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Tuyết Khách, sư tôn của nàng.

Cô mặc đạo bào trắng, gió khẽ lay động, áo trắng bay bay, từ xa nhìn lại giống như một đỉnh núi phủ tuyết mờ ảo.

Thẩm Sơ Hành nhìn ngây người, không ngừng la hét trong lòng, quá đẹp, không hổ danh là nhân vật nàng thích nhất.

Sư tôn nhất định phải mỹ lệ một mình!

Nàng còn đang đắm chìm trong nhan sắc của sư tôn, hoàn toàn không phát hiện sư tôn đã đi về phía nàng, đứng ở bên cạnh.

Sư tôn đâu rồi, mới đứng ngay đó mà bây giờ đã không thấy đâu. Thẩm Sơ Hành vô thức quay đầu nhìn sang hướng khác.

Một đồ vật lạnh lẽo và mịn màng phất qua mặt nàng, một mùi hương ngọt ngào lạnh truyền đến mũi, khuôn mặt nàng quét qua một làn tóc đen.

Nàng tập trung nhìn lại, sư tôn đứng kế bên đang lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.

Thẩm Sơ Hành chạm mắt với sư tôn, nàng thấy rõ đó là đôi mắt phân minh trắng đen, giống như tuyết tẩm thủy tinh đen vào, cũng nhiễm ý lạnh.

Thật là một mỹ nhân lạnh lẽo, nàng rốt cuộc xem được trong sách miêu tả băng tuyết vì cơ, ngọc thạch vì cốt là bộ dáng như nào, chính là như sư tôn.

“Ký chủ, sắc đẹp chậm trễ cô. Mau làm nhiệm vụ, giả dạng là đồ cuồng cố chấp ngăn cản sư tôn thu đồ đệ!” Vẻ mặt như si mê ngốc của ký chủ làm nó rất ghét bỏ.

Thẩm Sơ Hành nghe chỉ thị từ hệ thống thì lập tức vào trạng thái.

Bắt đầu dùng kỹ thuật diễn vụng về của bản thân để diễn xuất.

Vì để nhìn càng giống đồ cuồng cố chấp, hệ thống còn cho nàng dùng thuốc nhỏ mắt bỏ thêm ớt cay, sau khi sử dụng nhất định sẽ khiến hai mắt thành màu đỏ tươi.

“Sư tôn, người chỉ làm sư tôn của một mình A Hành được không?” Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng đỏ một mảng.

Hai mắt liên tục truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, nước mắt không kiểm soát được chảy ra.

Phó Tuyết Khách không trả lời nàng, chỉ giơ tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt nàng, sau đó cẩn thận lấy ra.

Giọt nước mắt trong suốt nằm trên ngón tay mảnh khảnh của sư tôn, cô cúi đầu nhìn chằm chằm nước mắt trên đó.

Ban đầu đôi mắt của Thẩm Sơ Hành trong sạch như suối, bây giờ đầy tơ máu như mạng nhện.

“Tại sao còn khóc?” Phó Tuyết Khách nhìn đôi mắt tròn tròn đỏ bừng của đồ đệ, ngay mắt còn có hai quầng thâm lớn, giống như một con vật nhỏ uất ức.

Sư tôn lại dùng mu bàn tay lau đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, cảm xúc mát lạnh lúc mu bàn tay cọ qua còn lưu lại trên mặt, trái tim nàng giống như bị nóng một chút.

Đôi tai trắng nõn của Thẩm Sơ Hành cũng biến thành màu hồng, nước hệ thống đưa rõ ràng là nước ớt cay, cay đến mức nàng chảy nước mắt ròng ròng. Nàng ngơ ngác nhìn về phía tay sư tôn, muốn mở miệng nói rồi lại không biết nên nói gì.

“Buổi tối không ngủ à? Giống như gấu trúc vậy.” Giọng của sư tôn lạnh lẽo, giống như tuyết chảy qua núi đá, mát mẻ dễ nghe.

Sắc mặt Phó Tuyết Khách bình tĩnh như hồ nước, Thẩm Sơ Hành không nhìn thấy dấu hiệu nào về cảm xúc phập phồng của cô ấy, dường như cũng không quan tâm lắm.

“Đồ nhi tự biết bản thân thiên phú ngu dốt, cho nên tu luyện ngày đêm, chỉ cầu sư tôn nhìn đồ nhi nhiều hơn một lần.” Thẩm Sơ Hành cảm thấy câu nói này của bản thân rất tốt, diễn xuất hoàn hảo một đồ đệ điên cuồng vì sư phụ.

Nàng thấy rốt cuộc trong mắt sư tôn cũng có dao động cảm xúc, ngay cả ngón tay cũng di chuyển một chút. Sau đó bàn tay đặt lên đầu nàng, xoa nhẹ vài cái.