Thẩm Thanh Lam kinh ngạc một lúc rồi phản ứng lại, đây là thế giới tu tiên, không phải Tiểu Trì thôn trước kia, thế giới lấy thực lực làm tôn sùng, không liên quan đến tuổi tác, bất cứ lúc nào cũng lấy thực lực nói chuyện.
"Chu sư tỷ."
Lần đầu đến, miệng ngọt một chút luôn đúng.
Chu Linh gật đầu, chỉ vào căn phòng phía đông, "Trong viện tổng cộng có hai căn phòng, căn kia là của ngươi."
Thẩm Thanh Lam cảm ơn nàng rồi mới vào căn phòng của mình.
Trong phòng trống trải, bày biện rất đơn giản, một bộ bàn ghế, một cái giường, ngoài ra không có gì khác.
Đặt đống đồ đang ôm trong lòng lên giường, cuối cùng mới ngồi xuống được yên tĩnh.
Yên tĩnh lại nghĩ đến cha mẹ, nước mắt tuôn rơi ào ào, từ nay về sau chỉ còn mình nàng, nghĩ đến điều này nàng cuộn tròn khóc nức nở không ngừng! Người thân sống cùng mười năm, tình cảm không thể giả dối được chút nào.
Đợi nàng khóc đủ rồi, mới đứng dậy bắt đầu sắp xếp đồ đạc nhận được hôm nay.
Từ nay phải tự chăm sóc bản thân, cha mẹ không còn, nàng càng phải sống cho tốt, sống tốt cả phần của họ nữa!
Tìm ra chân tướng Tiểu Trì thôn bị hủy diệt, đây là điều duy nhất nàng có thể làm.
Thứ cầm lên đầu tiên là túi trữ vật lớn bằng lòng bàn tay, lúc này vẫn chưa thể vận dụng linh khí tự nhiên không mở ra được.
Nghe nói túi trữ vật này có thể đựng rất nhiều thứ, đồ để vào không mục không hỏng, canh nóng để vào, lấy ra vẫn bỏng tay.
Chỉ là không thể để vật sống, yêu thú săn được phải hoàn toàn tắt thở mới để vào được.
Y phục đệ tử ngoại môn màu xám, vốn trong lòng nàng còn thắc mắc sao ngay cả số đo cũng không hỏi lấy một tiếng, đợi nàng mặc vào, quần áo vốn rộng thùng thình bắt đầu tự động co rút điều chỉnh, cho đến khi hoàn toàn vừa vặn với thân hình nàng.
Tuyệt vời!
Một thanh trường kiếm phàm khí và mấy quyển sách, như quy định môn quy Thông Kiếm Môn và thuật pháp ngũ hành cơ bản.
Thanh Ô Mộc kiếm kia là Chu Hoài tặng nàng, thân kiếm dài hai thước (cỡ 66cm), gỗ mà không phải gỗ, như sắt mà không phải sắt, tỏa ra chút hàn quang lạnh lẽo, có vẻ rất sắc bén.
Còn lại là một ít tạp vật, thậm chí chu đáo đến mức ngay cả đồ trang điểm của nữ tử cũng có.
Thẩm Thanh Lam vừa cầm lên đã sững lại!
Nàng đưa tay sờ đầu mình, quả nhiên rối bù như tổ gà rừng! Vậy ra hôm nay khi đi ăn cơm ở nhà ăn, đăng ký ở phòng quản sự, và chào hỏi sư tỷ cùng viện, nàng đã để kiểu điên khùng này sao?!
Bất lực ngã xuống giường, vốn là một cô gái trẻ có dung mạo thanh tú, nhưng hôm nay nàng lại...
Thôi bỏ đi, chuyện mất mặt này, mất vài lần rồi cũng quen thôi.
Bây giờ điều quan trọng nhất là phải dẫn khí vào người trước, nàng cầm quyển bí quyết dẫn khí kia lên bắt đầu nghiên cứu.
Từ kinh mạch đan điền giảng đến tâm pháp dẫn khí, mỗi chữ nàng đều nhận ra, nhưng kết hợp lại với nhau lại tối nghĩa khó hiểu.
Thẩm Thanh Lam vinh dự là học bá hai đời, đọc đằng sau đã quên phía trước, khó khăn lắm mới nhớ được, sau đó dựa theo cách Chu Hoài dạy nàng để cảm nhận linh khí trong trời đất này.
Ngoại môn cũng có khóa chuyên dạy đệ tử mới nhập môn dẫn khí vào người, Chu Hoài nghĩ tiện thể, nên trước khi chia tay đã hướng dẫn vài câu.
Nếu dẫn khí không thành công, đi nghe giảng cũng không muộn.
Bày tư thế ngũ tâm hướng thượng tĩnh tâm định khí, cố gắng cảm nhận linh khí huyền diệu kia.
Thời gian từng chút một trôi qua, đúng lúc Thẩm Thanh Lam quyết định ngủ một giấc trước, cuối cùng nàng cũng phát hiện ánh sáng lập lòe kia trong bóng tối vô tận.
Trong bóng tối vô tận, ánh huỳnh quang lập lòe đó tụ lại ngày càng nhiều, bắt đầu tiến lại gần Thẩm Thanh Lam, nàng ổn định tâm thần bắt đầu vận hành tâm pháp chờ đợi ánh huỳnh quang từ từ chui vào trong cơ thể.
Dần dần, linh khí bắt đầu lang thang ngẫu nhiên, dần dần hình thành một vòng tuần hoàn, dọc theo kinh mạch vận hành có quy luật một tiểu chu thiên [*]
[*] Quỹ đạo vi mô, còn được gọi là Pháp Luân Tự Xoay, là một kỹ thuật tu luyện năng lượng khí công của Đạo giáo
Nàng thử tụ linh khí kia vào trong đan điền, cả quá trình kéo dài rất lâu, đến khi tia linh khí đầu tiên tiến vào đan điền, nàng mới thở dài một hơi thật dài, thành công dẫn khí vào người!
Chỉ tiếc àng thở dài quá sớm, ngay giây tiếp theo, trong đan điền vốn không có gì đột nhiên xuất hiện một trận linh lực mạnh mẽ, một viên ngọc đỏ bằng ngón tay cái đột nhiên xuất hiện trong đan điền của nàng!
Đây là?
Chu Hoài nói với nàng rằng hấp thu linh khí trời đất, đưa vào cơ thể hóa thành nguyên lực, đan điền thành trạng thái khí, thành công bước vào Luyện Khí kỳ.
Nhưng viên ngọc đỏ này khiến trời đất hiểu rõ mình có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó.
Không biết tốt xấu, hoặc là cơ duyên hoặc là nghiệp duyên.
Thẩm Thanh Lam suy nghĩ một lúc rồi thử dùng linh lực để chạm vào nó.
Bùm!