Thẩm Thanh Lam ngẩng đầu, phát hiện đó là con trai út của tiên sinh Ngô Tú Tài dạy học trong làng, tên là gì nhỉ, Ngô Vĩnh Ân?
Nàng vẫn theo cha anh lên núi săn bắn hoặc gϊếŧ lợn bán thịt, thằng nhóc Ngô gia ngày ngày ở nhà đọc sách, hiếm khi lộ mặt ra bên ngoài, hai người ngày thường không có gặp mặt.
Ngô Vĩnh Ân mở lời trước, "Cô là người nhà của Thẩm Đồ Tể?"
Tuy không thích sự khinh miệt trong giọng nói của hắn, nhưng nàng vẫn đáp, "Phải."
Ngô Vĩnh Ân tiếp tục nói: "Ba ngày trước, mấy con Cáo đỏ ba mắt xông vào làng, cả Tiểu Trì thôn ngoài hai chúng ta ra, những người khác đều đã chết hết. Chu sư thúc của Thông Kiếm Môn đã cứu chúng ta, hiện giờ ta đã kiểm tra ra có song linh căn Kim Mộc, sau này sẽ ở lại đây tu tập tiên thuật, còn về phần cô..."
Thẩm Thanh Lam nhìn chằm chằm vào hắn, nàng rất không thích giọng điệu Ngô Vĩnh Ân nói mọi người trong làng đều chết, cứ như đang nói chuyện của người khác, trong số những người đó không có cha mẹ của hắn vậy.
Còn cái gì mà song linh căn với tu tập tiên thuật nữa, không phải làm ruộng đổi sang tu tiên sao?
Ngô Vĩnh Ân không để ý đến ánh mắt của nàng, "Lúc đó cô bị thương quá nặng, lại không có ai chăm sóc được, Chu sư thúc đã đưa cô về môn phái, giờ cô đã tỉnh rồi, nghĩ xem còn có họ hàng nào có thể nương tựa không, Chu sư thúc đã đồng ý đưa cô đến đó."
Thẩm Thanh Lam siết chặt nắm tay, cha mẹ anh trai đều không còn nữa, nàng cũng không có họ hàng nào khác để nương tựa.
Nhưng lúc này nàng càng muốn làm rõ một chuyện khác, "Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở Tiểu Trì thôn, chưa từng nghe nói đến Cáo đỏ ba mắt, ngươi có biết tại sao chúng lại đột nhiên xuất hiện ở Tiểu Trì thôn không?"
Hồ ly đỏ có ba con mắt, đó không phải là loài dã thú bình thường.
Ngô Vĩnh Ân không ngờ nàng lại hỏi điều này, nhất thời hơi ấp úng, hắn quả thật biết được một số chuyện, nhưng nói ra thì được gì chứ, hắn cũng bất lực, một cô nương nhỏ ở thôn quê như Thẩm gia có thể làm gì?
"Môn phái này không phải chỗ cô có thể ở lâu, chuyện cầu tiên cũng không thể nói rõ với cô, mau nghĩ chỗ nào đó để đi đi, ta còn phải tu luyện, đi trước đây." Nói xong câu đó, Ngô Vĩnh Ân xoay người bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Thẩm Thanh Lam nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Vĩnh Ân rời đi, nàng luôn cảm thấy người này biết gì đó, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến yêu hồ xuất hiện trong làng, chẳng phải là bất thường sao?
Tự nhiên là bất thường rồi!
Sự việc bất thường ắt có yêu, nhất định có chuyện gì đó mà nàng không biết!
Chỉ là bây giờ vấn đề lớn nhất là làm sao sống sót với thân hình nhỏ bé mười tuổi này?
Khi Chu Hoài bước vào phòng thì thấy Thẩm Thanh Lam đang đứng đó thẫn thờ buông thỏng tay, trong lòng hắn hơi không nỡ, tuổi còn nhỏ mà đã trải qua những chuyện này, quả thực là quá đáng thương.
Thấy Chu Hoài, Thẩm Thanh Lam vội tiến lên mấy bước hành lễ tạ ơn, "Đa tạ ơn cứu mạng của Chu tiên sư!"
Đối phương là tu sĩ, tự nhiên phải gọi là tiên sư rồi.
"Không cần để trong lòng, vị đồng hương kia của cô đã nói với cô bé rồi sao? Ở nhà còn có thân thích nào để nương tựa không?"
Thẩm Thanh Lam thành thật nói: "Phụ thân mẫu thân ta không có anh em trai gái, gia đình cũng không còn thân thích nào khác nữa. Ta từ nhỏ đã theo cha anh lên núi săn bắn, gϊếŧ lợn bán thịt, những việc ta đều quen thuộc, có thể đưa ta về Tiểu Trì thôn được không? Ta có thể tự chăm sóc bản thân."
Vốn dĩ còn ơn cứu mạng chưa báo, lý ra không nên phiền toái Chu Hoài nữa, nhưng Thẩm Thanh Lam không biết nơi này cách nhà còn bao xa, nếu để nàng tự về chắc là rất khó khăn.
Chu Hoài thở dài, một cô nương mười mấy tuổi, dù có năng nỗ đến đâu cũng chỉ là phụ giúp cho gia đình thôi, nay Tiểu Trì thôn không còn một bóng người, làm sao có thể để nàng tự sinh sống chứ?
Nhìn dáng vẻ cố tỏ ra kiên cường của Thẩm Thanh Lam, Chu Hoài càng thêm mềm lòng, "Chi bằng ta giúp con tìm chỗ ở ở phường thị dưới chân núi, đợi con trưởng thành ta sẽ đưa con đến thế giới phàm tục? Trong môn quả thật không thể chứa chấp người thường không có linh căn."
"Chu tiên sư, làm sao biết mình có linh căn hay không?"
Câu hỏi này trực tiếp nhắc nhở Chu Hoài, vẫn chưa kiểm tra linh căn cho nàng, nàng hôn mê mấy ngày, bản thân lại có việc khác bận rộn, nên quên mất chuyện kiểm tra linh căn.
Nghĩ đến đây, Chu Hoài lấy ra một hòn đá lớn bằng bàn tay, "Thẩm tiểu cô nương, con hãy đặt tay lên trên Trắc Linh Thạch, để ta xem con có mang linh căn trong người không?"