Chương 2

7.

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt thì đã thấy Dương Khiết leo lên cân.

“Hahaha, lại giảm cân, trời ạ!” Dương Khiết chỉ còn 50kg.

Cô ta cao 1,65 mét, 50kg là đã cực kỳ thon thả xinh đẹp rồi.

Những người bạn cùng phòng rất ghen tị, đều muốn tôi giúp họ úp bát cơm giống như đã làm với Dương Khiết.

“Dương Khiết đã dùng rồi thì những người khác sẽ không được.” Tôi vẫn từ chối không nhận lời.

Dương Khiết cười ngoác miệng đến tận mang tai, thái độ cũng lập tức thay đổi.

"Triệu Dịch, đi thôi, hôm nay đãi cậu tiệc buffet, cuối cùng tôi cũng có thể ăn thả phanh 1 bữa. "

Cô ta kéo tôi đến căn tin trường, một phần vì vui, mặt khác, cô ta muốn tôi ăn nhiều hơn và béo hơn cả cô ta nữa.

Mấy người bạn cùng phòng cũng đi theo và cười nói vui vẻ.

Sức ăn của cô ta rất lớn, chỉ là trước đây không dám ăn để tránh ảnh hưởng đến cân nặng. Nhưng bây giờ thì yên tâm rồi, muốn ăn cái gì mà chẳng được.

Bít tết, hải sản, đồ nướng, nước uống... liên tục được bưng lên.

Cuối cùng thì bụng Dương Khiết cũng phình ra.

Chúng tôi vừa trở về ký túc xá. Dương Khiết còn không thèm tập thể dục, cô ta thoải mái nằm xuống giường bấm điện thoại, thậm chí còn mở một túi khoai tây chiên.

Bạn cùng phòng nhắc nhở: "Khiết Khiết, ăn ít thôi kẻo tăng cân lại bây giờ."

Dương Khiết có chút lo lắng, bèn quay sang hỏi tôi: "Liệu tôi có tăng cân không? Cậu nói là càng ăn càng gầy."

"Tôi cũng không chắc chắn. Có lẽ là do tâm lý ấy. Nếu cậu nghĩ mình gầy thì chắc là gầy hơn thôi." Tôi trả lời vu vơ.

Dương Khiết lập tức chắp tay: "Tôi muốn gầy, tôi muốn gầy, tôi muốn gầy!"

Nói xong tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Đêm đó, tôi lại tỉnh giấc và vô thức quay sang nhìn giường của Dương Khiết.

Bóng đen kia càng cúi đầu sâu hơn, chỉ cách bụng Dương Khiết có hơn 10 centimet. Giống như đang hút thức ăn từ bụng cô ta ra vậy.

Tôi không dám cử động, cứ thẫn thờ như vậy cho đến rạng sáng.

Dương Khiết ngáp một cái đứng dậy: "Đói quá, bụng tôi trống rỗng rồi."

Nói xong, cô ta chạy đến cân rồi kinh ngạc kêu lên: "Mẹ kiếp, 48 kg rồi!"

Các bạn cùng phòng đều nhảy dựng cả lên. Hôm qua Dương Khiết ăn uống như vậy mà giảm tận 2kg?

"Hahaha, càng ăn càng gầy, tuyệt quá!" Dương Khiết không thèm để ý đến tôi, cô ta tắm rửa sạch sẽ và lao ra ngoài.

Bạn cùng phòng hỏi đi đâu, cô ta cũng không quay đầu lại: "Đi ăn sáng, tôi muốn ăn 10 phần điểm tâm! Ăn cả bánh trứng nữa!"

Tôi cúi đầu xỏ giày vào, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thâm độc. Cố mà ăn đi, ăn nữa đi, ăn cho nhiều vào.

8.

Dương Khiết vội vàng ăn sáng, cũng không biết đã ăn hết bao nhiêu nữa.

Khi cô ta trở lại lớp học, các bạn cùng lớp đều trầm trồ.

"Oa, Dương Khiết mảnh khảnh quá!"

"Ôi chân nhỏ tay nhỏ, hâm mộ thật đấy!"

Dương Khiết cười méo cả miệng, cô ta giả vờ khiêm tốn nhưng lại liếc nhìn Trình Lộ đang ngồi bên cửa sổ.

Trình Lộ cũng đang nhìn Dương Khiết, vẻ mặc có chút ngạc nhiên. Dương Khiết vội vén tóc giả bộ đoan trang thục nữ.

Tôi thờ ơ ngồi ở phía sau, liên tục cười lạnhkhông ngừng.

Trong giờ giải lao, Dương Khiết kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ.

“Triệu Dịch, tôi phát hiện Trình Lộ vẫn luôn nhìn lén tôi, cậu giúp tôi thử tâm tư của cậu ấy đi, xem cậu ấy có muốn hẹn hò với tôi không."

Dương Khiết không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Nhưng tôi cũng không từ chối, tôi đi theo Trình Lộ sau khi tan học. Cậu ta nhanh chóng phát hiện ra tôi và đứng đợi tôi bước đến.

Trình Lộ cao 1,85 mét, trầm ổn lạnh lùng, hoàn toàn khác với những chàng trai bình thường, cũng rất có sức hút đối với các nữ sinh.

Trình Lộ hỏi tôi đi theo sau cậu ta là có chuyện gì..

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Dương Khiết gầy đi rồi, bây giờ cậu có thích cô ấy không?"

Trình Lộ dường như đã sớm đoán ra, cậu ta lơ đãng mỉm cười: "Dương Khiết vẫn còn quá mập quá, cứ để cô ấy tiếp tục nỗ lực hơn đi."

Mập?

"Như thế mà vẫn còn mập?"

“Nhìn còn chưa đủ nhỏ nhắn, tôi thích kiểu lo li như cậu.” Trình Lộ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt của Trình Lộ khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Cậu ta thích kiểu "lo li" như tôi?

Tôi không thấy có gì là vui vẻ cả, Trình Lộ luôn coi các nữ sinh như đồ chơi, hơn nữa cậu ta cũng đã chơi đùa với Dương Khiết.

Tôi không trả lời, và khi cậu ta rời đi thì tôi quay lại tìm Dương Khiết.

Dương Khiết lại tát tôi một cái.

Dương Khiết tức giận mắng: "Cậu quyến rũ Trình Lộ khi nào? Trình Lộ thích cậu phải không?"

Cô ta đã nghe lén khi tôi và Trình Lộ nói chuyện với nhau. Thiếu chút nữa tôi đã vả vào mặt cô ta rồi.

Nhưng tôi vẫn kìm lại được, tôi hít một hơi thật sâu rồi giải thích: "Trình Lộ nói cậu ta thích kiểu lo li, tôi chỉ là khá thấp bé mà thôi, cậu mà gầy đi thì cậu ta cũng thích."

Dương Khiết nghe đến đây thì cũng nguôi ngoai.

“Tôi tin là tôi sẽ có được Trình Lộ, tôi sẽ giảm xuống 40 kg!” Cô ta chạy ra khỏi khuôn viên trường.

Tôi xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của mình, chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng lạnh lẽo.

Có những kẻ đáng bị dính lời nguyền!

9.

Trước khi đi ngủ, Dương Khiết mang theo một cái vali chứa đầy đồ ăn, socola, khoai tây chiên, bánh mì bơ…

Các bạn cùng phòng đùa cợt: "Sáng mới ăn nhiều như vậy, giờ còn ăn được nữa không?"

"Ăn được chứ, tôi đói bụng quá, khi nãy còn ăn cơm bên ngoài mà." Dương Khiết sờ sờ bụng mình.

Bụng cô ta đã căng lên nhưng vẫn còn đói.

Trưa hôm đó, Dương Khiết ăn hết nửa rương đồ ăn vặt. Đến buổi tối, Dương Khiết lại ăn thịt gà, hamburger, cánh gà,...

Cô ta ăn như thể gần ch.ết đói đến nơi vậy.

Đến sáng hôm sau, Dương Khiết lại trèo lên cân: "40 kg, ha ha, 40 kg!"

Bây giờ Dương Khiết mảnh khảnh như một cây sào tre, quả thực rất gầy.

10.

"Haha, quá sung sướиɠ!" Dương Khiết vui vẻ đứng trước gương "Triệu Dịch, cảm ơn cậu nhiều, tôi thề sẽ không bao giờ đ.ánh cậu nữa!"

Tôi trả lời là không có gì, miễn cậu vui là được.

Dương Khiết ôm tôi, mấy bạn cùng phòng bèn nói: "Khiết Khiết, 40 kg là hoàn hảo rồi, cũng không thể gầy hơn được nữa."

"Ừ, không cần giảm cân nữa." Dương Khiết tỉnh táo lại rồi lập tức hỏi tôi: "Triệu Dịch, mang bát cơm về thì sẽ không giảm cân nữa, đúng không?"

Cô ta cũng chưa ngu ngốc đến mức muốn bản thân trở thành bộ xương di động.

Đây là điều mà tôi đã mong đợi từ lâu. Tiếp theo là bước đầu tiên để cô ta trả giá!

“Ừ, bây giờ lấy bát cơm ra thì sẽ không giảm béo nữa.” Tôi cười nói.

Dương Khiết bảo tôi lấy bát cơm về đi, để cô ta yên tâm làm một cô gái mảnh mai và xinh đẹp.

Tôi đồng ý, hôm đó tôi về quê và lên núi lấy bát cơm xuống, lạy ba lạy rồi chạy thật nhanh trở về.

Sau khi quay lại trường học, tôi thấy Dương Khiết đang xoa cái bụng mình: "Mẹ nó, mới ăn có 2 cái bánh trứng nên còn đói quá. Tôi muốn tỏ tình với Trình Lộ."

Tôi biết, lời nguyền kia bắt đầu có hiệu quả rồi.

“Vậy cậu ăn ít đi, bây giờ đã không úp bát cơm nữa, ăn nhiều sẽ béo đấy.” Tôi nói với Dương Khiết.

Cô ta gật đầu, một thời gian sau thì tỏ tình với Trình Lộ.

Ngay sau đó có tin đồn truyền ra, Dương Khiết tỏ tình thành công rồi!

Kỳ nghỉ cuối tuần hôm đó, Dương Khiết không về phòng, chúng tôi đều đoán được là cô ta đã đi đâu.

Vào thứ bảy, Dương Khiết đặc biệt gọi cho tôi.

"Triệu Dịch, tôi và Trình Lộ rất hạnh phúc, haha, cậu ấy nói muốn cưới tôi, tôi phải gọi điện thoại cảm ơn cậu này."

Dương Khiết nói là cám ơn tôi, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ đắc ý.

Tôi trả lời, chỉ cần cô ta hạnh phúc là được.

Dương Khiết đổi chủ đề, càng ngày càng vui vẻ: "Ôi, đáng tiếc, mấy hôm trước Trình Lộ còn muốn chinh phục cậu. Nhưng mà sau màn ân ái tối qua, cậu ấy đã yêu tôi mất rồi, cô gái nhỏ, cậu đừng nghĩ đến bay lên cành cao nữa, biết chưa?"

Chậc…

Dương Khiết vẫn còn khó chịu vì Trình Lộ đã từng nói là thích tôi.

"Tôi không xứng với Trình Lộ, chúc 2 cậu hạnh phúc." Tôi mở miệng ra nói lời nịnh nọt.

Dương Khiết lại cười rất to.

Tôi cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra vẻ lạnh lùng.

Cười đi, cười to lên, cười to nữa xem nào.

Hai ngày nữa thôi, cô ta sẽ mập như con lợn ch.ết 3 ngày trên sông!

11.

Đến tận thứ 2 tuần sau thì Dương Khiết vẫn không đi học, ngay cả Trình Lộ cũng không đến lớp.

Chúng tôi trở lại ký túc xá thì mới gặp được Dương Khiết ở trong phòng.

Cô ta đầu tóc bù xù, chỉ mặc mỗi đồ lót và đứng trên bàn cân, vẻ mặt hoài nghi rồi liên tục cân đi cân lại.

Bây giờ, toàn thân Dương Khiết đã sưng vù, phần thịt ở eo và chân sắp phọt cả ra mỡ, nhìn cực kỳ kinh tởm.

Đây chính là hậu quả vì đã lấy bát cơm ra khỏi mộ!

"Dương Khiết, cậu bị làm sao vậy?" Các bạn cùng phòng bối rối.

Dương Khiết nhìn tôi tức giận "Triệu Dịch, cái gì thế này? Tôi lại 55kg rồi!"

Cô ta đã trở lại cân nặng 55kg, nhưng toàn thân phù nề béo ục ịch.

Tôi giả vờ kinh ngạc: "Sao có thể? Lúc trước không phải là 40 kg sao?"

"Tự mình xem cái cân đi!" Dương Khiết nâng khuôn mặt sưng vù lên, còn đâu khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào như xưa nữa?

Trên cân quả thực là 55kg.

"Hôm trước tôi và Trình Lộ chỉ ăn 2 bát mì, sao có thể tăng cân nhiều như vậy!"

Dương Khiết tiếp tục mắng: "Sáng nay thức dậy, Trình Lộ bị tôi dọa cho giật mình nên lập tức chia tay, cậu là đồ khốn nạn, cậu hại ch.ết tôi rồi."

Dương Khiết lao vào túm cổ và đè tôi vào tường. Tôi gần như ngạt thở, vội vàng đẩy cô ta ra. Mấy bạn cùng phòng cũng phải ngăn không cho cô ta quá xúc động.

Tôi khổ sở lắc đầu: "Tôi thật sự không biết... Có lẽ là bị bệnh rồi. Cậu mau đi khám bệnh đi."

Tôi nói là không biết, nhưng trong ngực thì cười lạnh.

Dương Khiết thở hổn hển, mắng mỏ một hồi rồi cùng Tiểu Ninh đi vào bệnh viện.

Tôi nhìn bóng lưng sưng vù và phù nề của cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

Người phụ nữ ở làng tôi sau khi giảm cân xong thì bỏ bát cơm ra khỏi mộ, lúc đầu còn tưởng rằng cô ấy không tiếp tục giảm cân được nữa.

Nhưng được một vài hôm thì cân nặng tăng vọt, không thể khống chế được. Cô ấy không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục bỏ bát cơm lên trên mộ để cung phụng cho vong hồn, cuối cùng cô ấy đã biến mất trên núi, cũng không ai rõ là đã đi đâu.