Chương 16

Trước khi kết thúc kì huấn luyện quân sự một ngày, tất cả học sinh đều đi huấn luyện dã ngoại trên một ngọn núi cách khu huấn luyện quân sự không xa.

Mấy ngày trước trời mưa lớn, đường lên núi trơn trượt, Trung học số 36 đi trước Trung học số 1, một đám người thở hồng hộc bò tới lưng chừng núi, rốt cuộc cũng nhìn thấy một ngôi chùa. Tiểu đoàn trưởng sắp xếp lũ trẻ nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.

Hạ Trì nói đi về phía sau tìm một chỗ xả lũ, hỏi Tô Tinh có đi hay không.

Tô Tinh đang dùng khăn giấy lau bùn dính trên ống quần, cũng không ngẩng đầu lên, buông hai chữ: “Không đi.”

“Chẳng tình thú gì sất.” Hạ Trì lắc đầu.

Lý Lãng tiếp lời: “Sao mày không hỏi tao xem, tao đi á!”

Hạ Trì: “Cút! Mẹ nó mày là học sinh tiểu học à, rải nướ© đáı thôi còn cần người đi cùng.”

Lý Lãng:?

—-

Hạ Trì tìm một gốc cây cổ thụ giải quyết nỗi buồn, lại hút một điếu thuốc, lúc quay về ngôi chùa kia thì thấy người của Trung học số 1 đã tới rồi, mênh mông là một biển người.

Hắn trở lại hàng ngũ lớp mình, nhìn một vòng mà không thấy Tô Tinh đâu.

“Này,” Hắn đưa chân đá nhẹ Lý Lãng, “Tô Tinh đâu rồi?”

Lý Lãng đang chơi đoán số(1) cùng Lông xanh, hình phạt của người thua cuộc là đứng trước mặt mọi người hô to ba tiếng ‘Tôi là lợn’. Hắn trả lời đầy thờ ơ: “Người bên Trung học số 1 vừa tới nói Chu Cẩn Ngôn ngã bị thương ở chân, gọi học sinh giỏi qua xem chút.”

(1) Đoán số (Morra) là một trò chơi tay có từ hàng ngàn năm trước thời La Mã và Hy Lạp cổ đại. Mỗi người chơi đồng thời để lộ bàn tay của họ, mở rộng bất kỳ số ngón tay nào và gọi ra một số. Bất kỳ người chơi nào đoán thành công tổng số ngón tay được tiết lộ bởi tất cả người chơi kết hợp sẽ ghi được một điểm.

Trực giác của Hạ Trì mách bảo có điều gì đó không ổn, hỏi: “Lúc nào?”

“Chắc là hai phút trước,” Lông xanh nháy mắt, nói, “Tao nói này lão đại, học sinh giỏi người ta cũng không phải con trai mày, mày bận tâm làm cái gì… Cái ** má! Thằng Lãng mày ăn gian! Mày ra chậm!”

Lông xanh ra kéo, Lý Lãng ra đấm.

“Muộn mẹ mày!” Lý Lãng đấm lên ngực nó, “Đã đánh cược thì phải chịu thua chứ!”

Hạ Trì vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Trung học số 1 hơn ba trăm người ngồi chật kín đại sảnh, đông đúc chật chội, hắn căn bản không thể thấy Tô Tinh đang ở chỗ nào.

Chưa đầy bao lâu, một người đeo kính đen luồn lách giữa đám đông chật ních, vẻ mặt nôn nóng chạy tới phía Trung học số 36, kiễng chân nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.

Đúng lúc Lông xanh bò lên một cái bàn lớn, dang hai tay, rống lên: “Tôi là lợn –!”

Chu Cẩn Ngôn thấy Lông xanh liền vội vàng chạy tới, hai tay chống lên bàn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không, không ổn!”

“** má?!” Lông xanh trợn mắt há mồm, nhảy từ trên bàn xuống, hỏi: “Không phải chân cậu bị thương à?”

“Dàn dựng?” Đầu óc Lý Lãng tỉnh táo đột xuất.

“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Trì đứng phắt dậy, khuôn mặt tối sầm lại.

“Mình nghe, nghe thấy có người nói, Vương Thiên Long tìm hội tới, muốn dạy dỗ A Tinh!”

“Cái gì?!”

Lông xanh và Lý Lãng còn chưa kịp phản ứng thì thấy Hạ Trì rẽ đám đông chạy vọt ra khỏi ngôi chùa.

——

Rời hàng ngũ lớp không xa lắm, Tô Tinh nhận ra sự việc có chút kì lạ.

Cậu xoay người muốn quay về, hai người dẫn đường uy hϊếp cậu: “Anh Long nói nếu mày tới đó, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu không tới, thằng bạn họ Chu kia của mày sau này đừng nghĩ tới việc yên ổn ở Trung học số 1.”

Tô Tinh ngưng lại hai giây, tối hôm qua vừa mới tiêm thuốc, hơn nữa vì để phòng ngừa bất trắc, bình thuốc ức chế phun sương mua lần trước cũng mang theo, không hẳn là vấn đề lớn.

Hai người kia cho rằng cậu đang sợ hãi, hung tợn nói: “Đi nhanh lên!”

—–

Vương Thiên Long cùng bốn thằng đệ đang chờ cậu trong một tòa nhà bỏ hoang.

Có khả năng tòa nhà đó là công trình xây dựng bất hợp pháp, chỉ xây hai tầng, xi măng trên mặt tường trơ trụi, những thanh thép thô và đinh nhiều kích cỡ nằm ngổn ngang dưới đất.

Vương Thiên Long vác một thanh thép trên vai, dựa vào tường.

Nhìn thấy Tô Tinh tới, gã nghiêng đầu nhổ một cục đờm, liếʍ môi nói: “Chà, tới rồi?”

Tô Tinh thong thả cởi khuy cổ tay áo, xắn lên hai lần, vẻ mặt vô cảm nói: “Đừng nói nhảm, nhanh lên.”

Vương Thiên Long còn chưa nói lời nào thì một thằng đệ đã tiến lên phía trước túm lấy vạt áo trước của cậu, không mảy may để thiếu niên thanh tú cao gầy này vào mắt: “**! Thằng oắt con ngông gớm! Hôm nay ông đây đánh mày phải gọi b…”

Chữ ‘bố’ còn chưa nói hết, người này đột nhiên kêu lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng buông Tô Tinh ra, cong lưng, thất tha thất thểu lui về sau vài bước. Một luồng nhiệt nóng ấm từ chân truyền đến, cúi đầu xuồng thì thấy một mảnh thủy tinh vỡ cắm trên bắp đùi mình.

Vị trí của mảnh thủy tinh nhỏ kia rất gần với hai hòn trứng của hắn, nếu Tô Tinh ra tay tàn nhẫn hơn nữa, e rằng nửa người dưới và nửa đời còn lại coi như chấm dứt.

Vừa rồi Tô Tinh nhìn thấy một chai rượu vỡ ở ngoài cửa, tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh lên.

“**!” Vương Thiên Long mắng một tiếng, “Thằng oắt đánh lén!”

Tô Tinh mím môi không nói lời nào. Cậu khom lưng cầm một thanh thép lên, cười lạnh lùng nhìn Vương Thiên Long, nâng thanh thép liều mạng xông lên.

Dường như cậu đã hoàn toàn đánh mất lí trí, rõ ràng thế giới bao la đã mở rộng cánh cửa hơn một chút cho cậu, nhưng chính bởi vì người này mà mọi phấn đấu nỗ lực trong suốt mười sáu năm trước đều tan thành mây khói.

Tô Tinh cứ như vậy nện thanh thép vào từng người một. Vương Thiên Long giãy giụa bò dậy từ mặt đất, gầm một tiếng đầy giận giữ xông về phía Tô Tinh. Tô Tinh bắt lấy cổ tay của gã, vặn tay trái rồi đá vào bụng gã. Vương Thiên Long lùi lại vài bước, ngã trượt từ tường xuống.

Trên bức tường có một cây đinh nhọn nhô lên, rạch một đường thật dài trên cánh tay Vương Thiên Long. Miệng vết thương không sâu nhưng kéo thẳng từ cẳng tay xuống mu bàn tay, trong phút chốc máu chảy ròng ròng.

Vương Thiên Long đau đớn dựa vào tường thở hổn hển, tròng mắt chi chít tơ máu, nhìn Tô Tinh chằm chằm.

Máu từ miệng vết thương gã tuôn ồ ồ, mùi pheromone nồng nặc lan tỏa trong không khí.

Đó là một mùi rượu đậm đặc nguyên chất.

Là mùi pheromone của Alpha.

Pheromone áp đảo thuộc về một Alpha đang nổi điên lôi cuốn Tô Tinh. Đối mặt với ưu thế tự nhiên trước mắt, Omega gần như bộc lộ sự khuất phục và cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Tô Tinh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng giữ bản thân mình tỉnh táo, nhưng hai chân cậu vẫn bất giác không tự chủ được bắt đầu nhũn ra, thở dốc dồn dập.

Cậu chống thanh thép miễn cưỡng đứng thẳng dậy, hạ nhịp thở xuống thấp nhất có thể rồi bước loạng choạng ra ngoài.

Vương Thiên Long cũng phát hiện Tô Tinh có gì đó không ổn, gã cười lạnh một tiếng, xông lên bóp chặt cổ Tô Tinh, hung hăng ép cậu lên tường.

“Không phải là đánh hăng lắm à? Hả?!” Năm ngón tay gã siết chặt, vẻ mặt dữ tợn, gân xanh trên cổ nổi dữ dội, “Mẹ mày không phải đánh hăng lắm à!”

Mặt Tô Tinh đỏ bừng, muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.

** mẹ nó pheromone, ** mẹ nó Omega!