Chương 6: Sự chiếm

Bắt đầu từ một ngày nào đó, bố mẹ anh chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, cô bé anh thích không còn xuất hiện nữa.

Anh không tranh cãi la hét tiếp tục học piano. Không phải không dám, chỉ là không muốn nói chuyện với bố mẹ, anh chưa bao giờ thể hiện con người thật của mình trước mặt gia đình.

Lần đầu tiên gặp Phó Kiều Tri, cô ta mặc một chiếc váy hai dây denim, ánh mắt cứ dán chặt vào người anh.

Làm sao anh không hiểu ý của cô ta.

Anh không thích cô ta. Nhưng chưa bao giờ từ chối.

Có lẽ vì cô ta xinh đẹp, có lẽ vì chiếc váy denim đó.

Điều này khiến Phó Kiều Tri cảm thấy rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn cô ta.

Hai đêm trước, Tống Chi Quân trở về Nam Thành trước Tống Khang vài ngày, vì vậy anh ta nhận chuyển đồ giúp Tống Khang, giúp ông ta mang một tập hồ sơ đến cho Diệp Hàng Uy.

Tống Chi Quân rõ ràng có thể liên lạc trực tiếp với Diệp Hàng Uy, nhưng lại chọn cách quấy rầy Diệp Thư Ngu, anh ta không nghe lời cô bảo đưa vào tòa nhà hành chính, mà yêu cầu cô đích thân đến lấy.

Do anh ta đã đồng ý lời mời của Từ Tinh Chu, cho nên chọn địa điểm gặp mặt là sân thi đấu trong nhà.

Anh ta cần khán giả.

Sở dĩ muốn mọi người nhìn thấy nhìn thấy bọn họ dây dưa, là vì sợ mình sẽ mất kiềm chế khi nhìn thấy cô, hoặc muốn làm nhục cô trước mặt mọi người.

Nhưng lúc đó anh ta không hiểu rằng đó chính là tính cách chiếm hữu.

Anh ta muốn khẳng định chủ quyền.

Diệp Thư Ngu đi vào bên trong tìm anh ta, anh ta dẫn cô vào phòng chứa đồ lấy hồ sơ, mọi người có mặt đều nhìn bọn họ rời đi.

Vừa bước vào, Tống Chi Quân đã nói: “Cô được đấy, đã trèo lên giường Phó Uyên chưa?”

Diệp Thư Ngu chỉ thấy ù ù cạc cạc: “Phó Uyên là ai?”

“Đừng giả vờ nữa. Hôm kia ở tiệm cơm trên đường Diên An, tôi thấy hai người trò chuyện rất sôi nổi.”

Diệp Thư Ngu cố gắng nhớ lại, vào ngày cô và bạn cùng phòng đến đường Diên An ăn cơm để chúc mừng thi xong, bạn cùng phòng của cô là Vương Giai Thụ bị một người đυ.ng ngã, nhìn người nọ có ngoại hình và khí chất đều tốt, nên cũng không so đo, chỉ là người kia nói xin lỗi, các cô ấy mới bắt đầu trò chuyện với bọn họ.

Trong ký túc xá thì oang oang, nhưng khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai hoàn toàn phù hợp với hình tượng cặn bã lịch sự của cô ấy, cô ấy cứ cứng họng không nói nên lời.