“Mẹ cô... Họ Lâm phải không?”
Diệp Thư Ngu kinh ngạc, dùng ánh mắt hỏi tại sao anh biết.
“Tôi họ Tạ, tên là Tạ Thù Ngu.”
Hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau.
“Cô còn nhớ… Còn nhớ không?”
Giọng Tạ Thù Ngu khàn khàn, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Diệp Thư Ngu gật đầu. Không khó để nhớ lại những gì đã xảy ra tám năm trước, nhưng cô không cảm nhận được niềm vui đoàn tụ, bởi vì những ngày đó có thể giống như một tia sáng ấm áp đối với Tạ Thù Ngu, nhưng đối với cô chỉ là những điều bình thường. Đối với cô, Tạ Thù Ngu chỉ là học trò thân thiết của mẹ mình.
Tống Chi Quân đang ở bên bàn bi-a nhìn bọn họ, anh ta không có cách nào đuổi những người khác đi, chỉ muốn dắt Diệp Thư Ngu rời đi.
Tạ Thù Ngu cũng làm như vậy.
Khi mọi người không kịp chuẩn bị, Tạ Thù Ngu đứng dậy nắm lấy cánh tay của Diệp Thư Ngu.
“Lão Tống, tôi đi trước.”
Nói xong, Tạ Thù Ngu nắm lấy tay cô, bước nhanh ra cửa.
Nếu lúc này nổi trận lôi đình, vậy thì anh ta không phải là Tống Chi Quân.
Anh ta muốn đuổi kịp nhưng bị Từ Tinh Chu ngăn lại.
“Đừng làm hỏng tâm tình của cậu, lão Tống, chơi với tôi vài ván nữa đi.”
Tạ Thù Ngu đưa Diệp Thư Ngu lên xe, cả hai đều im lặng.
Diệp Thư Ngu không biết vì sao đối phương không lên tiếng, cô cũng không muốn hỏi, bình tĩnh ngửi thấy mùi hương cam tràn ngập trong xe, là mùi hương quen thuộc ngày đó.
“Tôi có thể liên lạc với cô được không?” Tạ Thù Ngu phá vỡ sự im lặng trước, nhìn về phía cô.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, thở dài, lấy điện thoại ra mở mã QR.
“Cha mẹ cô ổn chứ?”
Diệp Thư Ngu nhìn đi nơi khác, nói “ừm” với giọng trầm.
Tạ Thù Ngu nhìn nghiêng khuôn mặt của cô, hôm nay mới có thể thấy rõ, khi cô cụp mắt xuống, trông giống như một con cáo nhỏ, nhưng khi nhìn chằm chằm vào anh, lại giống như một con nai con, chóp mũi nhỏ có đường cong vừa đủ, khiến tổng thể khuôn mặt trong trẻo hơn. Nhìn như vậy lại không phát hiện ra tâm tình của cô hơi chán nản.
Anh khởi động xe, chở cô về.
“Tôi sẽ liên hệ lại với cô!” Anh hét theo bóng lưng cô.
Trở lại chung cư, Tạ Thù Ngu ngồi bên cửa sổ với một chai rượu và một chiếc cốc, ban đêm biển người như dệt, trong lòng của anh như bị thứ gì đó lấp đầy.
Anh không hề nói dối khi nói không nghĩ đến cô nữa, nhưng khi biết đó là Diệp Thư Ngu, cảm thấy như trái tim phủ bụi thời niên thiếu đã được nhẹ nhàng phủi đi, nắm giữ trong lòng bàn tay, dù thế nào cũng không muốn bỏ lỡ cô nữa.