Chương 7

Yuli bị máu tanh bắn tung tóe lên khắp mặt.

Cô tỉnh táo lại.

Quả nhiên vẫn là đại ma vương mà cô quen thuộc kia: “Ta muốn gϊếŧ ngươi thì liền gϊếŧ mà ngươi còn muốn chọn ngày hay sao”.

Mà những cô gái khác vừa rồi còn hùng hổ muốn gϊếŧ Yuli, thì tất cả ngay giờ phút này đều hoảng sợ co rúm người lại ở trong góc, đến thở cũng không dám thở.

…… Đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?

Theo truyền thuyết lưu truyền hàng trăm năm, năm đó thần Quang Minh trấn áp ma long, mặc dù không có hoàn toàn tiêu diệt nó, nhưng vẫn phong ấn nó ở một nơi sâu nhất trong Thần Điện Hắc Ám, không thể nào dễ dàng thoát khỏi được.

Tuy rằng trên đường đi đến đây các cô rất sợ hãi, nhưng sợ ở đây không phải là ma long bị phong ấn, mà là sợ Giáo hoàng Hắc Ám một tay che trời ở Katassis mượn lực uy hϊếp của ma long.

Thế nhưng bây giờ ——

Ma long còn đáng sợ hơn Giáo hoàng đến mấy nghìn lần, dĩ nhiên là tỉnh táo hết lại.

Ánh vàng hoàng hôn của chiều tà phủ lên lớp vảy đen kịt của ma long, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

Giấc ngủ dài khiến cho động tác của nó có chút chậm chạp, nhưng cảm giác áp bách từ thân hình khổng lồ của nó mang lại vẫn khiến cho người ta cơ hồ không thở nổi.

“Nếu như không muốn ngay lập tức đi gặp thần Quang Minh của các ngươi, thì từ bây giờ trở đi, không nên phát ra bất kỳ một âm thanh nào.”

Các cô gái run rẩy như trấu, tuy rằng các cô không biết mình ồn ào ở đâu, nhưng vẫn sợ đến mức cố gắng đè nén xúc động muốn hét chói tai lại.

Vốn tưởng rằng như vậy là có thể trấn an được cơn giận của ma long, nhưng cho dù là như vậy, thì quanh thân ma long vẫn nồng đậm sát ý, con ngươi vàng kim như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, giống như bị thứ gì đó chọc giận.



Một nhóm cô gái yên tĩnh như gà con bị dọa sợ đến mức răng đánh lập cập, tuyệt vọng ở trong lòng liều mạng cầu xin thần linh phù hộ bọn họ.

Nhưng các cô lại không biết rằng, lúc này ở trong tai các cô thì tĩnh lặng đến ngay cả không khí trong thần điện cũng ngưng đọng, mà ở trong tai của ma long thì lại không có chuyện như vậy.

Ồn ào.

Quá ồn ào.

Tràn ngập những tiếng kêu gào tuyệt vọng cùng với những cầu nguyện thê lương.

Không chỉ có tiếng lòng của hàng chục cô gái ở nơi này, mà còn có tiếng của vô số người đến từ các quốc gia xa xôi khác hết cầu nguyện lần này đến lần khác trong các thần điện, thị trấn và các vùng nông thôn, bọn họ cầu xin sự thương xót từ các vị thần.

Đúng vậy, nó có thể nghe thấy tiếng của tất cả các tín đồ đang cầu nguyện với các vị thần.

Tất cả bọn họ, bao gồm cả những tín đồ của thần Quang Minh.

Ngay cả khi nó ép buộc chính mình ngủ say quanh năm, cũng không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi những âm thanh làm cho nó đau muốn nứt toạc đầu này ra.

Có thể tưởng tượng ra được, một mình nó suốt hàng trăm năm qua đều bị loại âm thanh này quấy nhiễu, đương nhiên tính tình sẽ không tốt lên nổi.

…… Lũ ngu ngốc.

…… Phiền chết đi được.

…… Tất cả đều biến mất hết cho ta.

Ánh mắt đầy sát khí của ma long liếc nhìn một vòng qua các cô gái, tập trung nhìn vào từng người một.

“Ngươi —”



“Ngươi là người lớn giọng nhất ở nơi này, không nghe hiểu lời ta nói hay sao?”

Con rồng đen thuần mở to đôi cánh khổng lồ của nó ra, chỉ nhẹ nhàng vung lên một chút, gió lớn liền nổi lên đem các cô gái ở trong thần điện thổi bay loạn hết hồn vía.

Chờ Yuli miễn cưỡng mở mắt ra, một nhóm cô gái vừa rồi còn ở bên cạnh tất cả đã bay tản ra xa, chỉ còn lại một kẻ xui xẻo bị ma long gọi tên, đang bị móng vuốt của ma long đè trên mặt đất, hoảng sợ giãy sụa.

Chính là cô gái vừa rồi đứng ra nói đỡ cho cô.

“...... Ôi hức …… Cứu, cứu với ……”

Cô ấy giãy dụa kịch liệt nhưng không người nào dám đáp lại tiếng cầu cứu của cô.

Những cô dâu còn lại đều sợ hãi bước lùi về sau, lo lắng rằng sẽ là người tiếp theo.

Tất cả mọi người đều ý thức được —

Một giây trước khi cái chết ập đến.

Sẽ không có vị thần nào có thể cứu sống được bọn họ.

Mà trước mặt đây, tên tuổi của đại ma vương là kẻ thống trị tất cả con người các cô, lại đang rũ mắt nhìn xuống cô gái thống khổ giãy dụa dưới móng vuốt rồng của nó, bình tĩnh nói một câu:

“Ồ? Muốn đem linh hồn hiến tế cho thần Quang Minh, để đổi lấy một lần quay trở lại của hắn với thế giới này hay sao?”

“Đừng có nằm mơ nữa, thần Quang Minh không phải cái gì rách nát cũng đều nhận lấy.”

Hức hức hu hu đứa trẻ xui xẻo không nói được kia trợn tròn mắt lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc vì bị nói ra được nỗi lòng của mình.