"Bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, nếu cô đã muốn nhúng tay vào vận mệnh của người khác như vậy, thế thì chính cô phải thực hiện được tâm nguyện của thằng nhóc kia."
Yuli chớp mắt ngạc nhiên:
"Tôi?"
"Đúng, chính là cô."
Kaus cũng cảm thấy trong đầu đột nhiên xuất hiện ý tưởng này có hơi lệch lạc, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, anh cũng không gạt bỏ.
"Cánh cửa ngân khố luôn rộng mở cho cô, thuộc hạ trung thành của ta cũng có thể tùy ý cho cô điều động. Nếu tâm tình của ta tốt, thế thì cũng không phải không đáp ứng được lời khẩn cầu của cô ."
"Ta hy vọng đầu óc không sáng suốt của cô có thể mang lại một chút gì đó khác biệt cho cái thế giới trì trệ này."
Yuli vừa mới có chút tình cảm với con rồng, nhưng bây giờ trong đầu lại hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
"Vì thế--"
Kaus nhìn xuống cô gái đang bị mình cào đầu, nghiêng người nhìn vào mắt cô.
"Bây giờ em có thể rút lại những gì em vừa nói."
Yuli cảm thấy đầu mình bị áp lực không thể chịu nổi, nghi ngờ hỏi anh:
"Câu gì cơ?"
Đôi mắt xanh xám trẻ trung rất tập trung và nghiêm túc:
“Thần linh không nói dối trẻ con”.
"Đặc biệt là với một cô bé có đầu óc đần độn."
Yuli: ...
Con mẹ nó, cái tính khí quái gở này quá đáng thật.
Nếu con rồng thần này đã hứa sẽ cho cô cơ hội nở mày nở mặt, thế thì cô cũng phải có hành động thiết thực mới được.
Yuli không biết làm thế nào để quản lý lãnh thổ, cô cũng không biết cách lãnh đạo, phân phối đồ ăn cho nhiều người dân. Nhưng với dòng dõi nông nghiệp và văn minh khắc sâu trong DNA của mình, cô cũng cảm thấy rằng điều quan trọng nhất là——
Làm nông.
Mặc dù thế giới đã có nhiều giống cây trồng phong phú, tuy nhiên, so với thời đại của Yuli, cả sản lượng và hương vị đều khác xa.
Các loại rau và trái cây có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong siêu thị hiện đại, tất cả đều là những giống chất lượng cao được phát triển qua nhiều thế hệ nhân giống và sàng lọc.
Suy nghĩ đến đây, Yuli không khỏi thở dài.
Chà, sao lại trùng hợp đến vậy.
Cho dù đó là công chúa Yulia hay chính bản thân cô, họ chỉ đơn giản là những đối tác chuyên nghiệp trong công việc đồng áng!
Khả năng "hoạt động" gắn liền với phép thuật ánh sáng được sử dụng trong nông nghiệp, nó có thể thúc đẩy sự phát triển của cây trồng trên một diện tích lớn và chọn lọc các giống chất lượng cao trước khi gieo trồng.
Cứ thế quay lại nhiều lần là sẽ có thể trồng những giống mới với hương vị và sản lượng hạng nhất.
Đương nhiên, chỉ với ánh sáng thần linh là chưa đủ, còn phải phối hợp lai tạo công nghệ hiện đại, tiến hành đồng bộ mới có thể làm được.
Bây giờ cô không chỉ cần hạt giống rau và trái cây chất lượng cao mà còn cần kiểm tra thị trường cây trồng ở khu Hắc Nha.
Vì vậy, cô cần phải đi một chuyến đến khu phố Hắc Nha.
"Vậy cô tự đi một mình đi."
Kaus đột ngột dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía cô.
"Ta có việc khác phải làm."
Yuli hơi ngạc nhiên: "Ngài đi đâu vậy?"
“Đi gϊếŧ gà, cô muốn đi sao?” Ánh mắt của Kaus có chút khinh thường.
Anh đang nói về con gà mái già mà Arik gửi lần trước, Yuli định dùng thịt của nó để làm thịt hamburger, nước dùng được hầm để làm mì consommé.
——Khi cô đâm dao xuống, con gà không phát ra tiếng động nào khiến cô nhảy cẫng lên vì sợ hãi, cô đã rơm rớm nước mắt khi cầu cứu kỵ sĩ vong linh.
Yuli nghĩ đến sự bối rối của mình, xấu hổ và tức giận, cũng không hỏi rốt cuộc anh định làm gì.
“Tôi không đi, ngài tự đi đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Kaus định rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh quay lại nhìn cô:
"Còn nhớ kỹ thuật tấn công phép thuật mà ta đã dạy cho cô không?"
"Nhớ...nhớ chứ."
"Cô có biết làm thế nào để trở lại ngôi đền không?"
"Biết... biết." Yuli hít một hơi thật sâu, cười giả tạo nói: "Ngài Ma long, ngài có biết bộ dạng của ngài trông như thế nào không?"
Trước khi Kaus có thể trả lời, Yuli tiếp tục nói một mình.
"Trông giống như một người cha già cằn nhằn ấy."
"..."
Trước khi đi, Yuli đã mang theo cốc trà sữa mà cô đã pha ở nhà Arik.
Lần trước cô đã hỏi về việc bán đường ở khu phố Hắc Nha, loại đường này có thể được thêm vào cốc trà sữa này.
“Cô còn thiếu ta một ly trà sữa phủ đường đấy nhé.” Kaus cố ý nhấn mạnh.
"...Vẫn nhớ."
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Kaus tự tin rời đi, anh đi đến dinh thự của Công tước nằm ở cực nam của thành phố l*иg bồ câu cũ.
Đó là nơi ở của lãnh chúa Felix cư ngụ.
"...Ngươi, ngươi là ai... làm sao ngươi vào được đây... Quản gia! Hiệp sĩ Harry——!!!"
Felix vừa trở về từ Toà án tôn giáo, ông ta bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ngay khi bước vào cửa.
Hai chân ông ta nhũn ra vì sợ hãi, ông ta hét lên trong hoảng loạn, nhưng——
Toàn bộ lâu đài đều im ắng, không có một bóng người sống.
"Giữ yên lặng một chút đi."
Một chàng trai trẻ tuổi cùng với thân hình mảnh khảnh ngồi ở chính giữa đại sảnh, khuôn mặt cực kỳ thanh tú tuấn tú, nhưng toàn thân lại bao trùm trong bóng tối, nguy hiểm mà cường đại.
"Ngươi, ngươi là pháp sư sao? Là ai phái ngươi tới nơi này? Có phải ngươi muốn tiền không? Ta...ta có thể cho ngươi..."
"Đi gặp Giáo Hoàng rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp và chậm rãi của chàng trai trẻ vang lên, nghe có vẻ quen quen, dường như ông ta đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng trong lúc này lại không nhớ ra được.
"Không... không quan trọng là ai phái ngươi tới đây... Giáo... Giáo hoàng đã phát lệnh chuyển ta về khu phố Hắc Nha. Ta là một trong những lãnh chúa mới của khu phố Hắc Nha và ta được bảo vệ bởi các hiệp sĩ Norman. Nếu ngươi... ... "
Ông ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái bóng đen, trong nháy mắt liền ôm lấy toàn bộ đầu của ông ta.
Gần như ngay lập tức, ông ta mãi mãi mất khả năng suy nghĩ.
"...Bẩn chết đi được."
Kaus rũ bỏ máu tanh nóng hổi và bộ óc trên tay mình.
Nếu có cô ấy đi theo cùng, có lẽ cô ấy đã nôn ra từ lâu rồi.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, Kaus nhìn ngắm một hồi, trong lòng cảm thấy tốt nhất nên về nhà.
"Ngài Kaus! Ngài Kaus! Không tốt rồi, không tốt rồi!"
Một bóng dáng màu đỏ quen thuộc bay vào từ cửa sổ.
"Sao ngài lại tới chỗ này! Tôi tìm ngài lâu lắm đấy!!"
Orly đứng yên trên đốt ngón tay trỏ của Kaus, do bay quá mạnh nên đã làm rụng vài chiếc lông vũ.
Kaus cau mày lại
"Có chuyện gì?"
"Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!"
"...Thêm một từ vô nghĩa nữa, ta sẽ nhổ lông của ngươi đấy."
Orly rụt cổ lại, vội vàng nói: "Rừng Phong Tức đã xảy ra chuyện lớn rồi! Meigen vừa mới trở về điện thần, kêu tôi đi tìm ngài, anh ta nói rằng phong ấn của lâu đài đã bị phá vỡ, cái người mà ngài đã nhốt bên trong đã... đã chạy ra ngoài!"
Khu phố buôn bán vô cùng sầm uất.
Yuli đứng bên ngoài cửa sổ, lóa mắt trước đủ loại đồ ngọt trong cửa hàng được trang trí đẹp mắt.
...Đây có phải là thành phố lớn không?
Đường trắng đã được mua ở các cửa hàng khác, Yuli vừa đi ngang qua cửa hàng đồ ăn vặt này liền bị những viên kẹo bên trong thu hút, cô nghĩ rằng Ma Long thích trà sữa với mật ong như vậy, vậy chắc chắn cũng thích đồ ngọt phải không nhỉ?
"Cô gái xinh đẹp, sao không đi vào nhìn một chút đi?"
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau Yuli.
Cô hoàn toàn không chú ý phía sau có người, kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một đôi con ngươi xinh đẹp như hồng ngọc.
Đó là một màu sắc tuyệt đẹp và tráng lệ như những đám mây đang cháy giữa mùa hè.
Người thanh niên mắt đỏ có mái tóc hơi xoăn, chỉ dài đến vai, nước da thuộc loại tái nhợt không thể tả, nhưng đôi môi lại đỏ như máu.
Hắn ta khẽ mỉm cười, đôi mắt đỏ rực như xoáy nước vô tận.
"Nếu là một tiểu thư xinh đẹp tao nhã như cô, cho dù là kẹo hay vàng, mọi người đều sẽ dâng lên cho cô."
Yuli chắc chắn rằng cô đã nhìn thấy người này.
Trông hắn ta rất quen thuộc.
“…Không được.” Cô thận trọng lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm…”
Phải chạy thôi -!
Nếu không chạy, cô sẽ chết mất—! ! !
“Có phải mùi hương từ thứ này không?”
Anh ta dường như không để tâm đến lời nói của Yuli chút nào, người thanh niên mắt đỏ lấy ra cốc trà sữa từ trong túi của Yuli, mở nắp ra và ngửi mùi hương bên trong.
Sau đó ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Yuli: "..."
Ừng ực——
Hơn nửa cốc trà sữa bị ném xuống đất vương vãi khắp sàn.
"Khó uống quá."
Chàng trai trẻ mắt đỏ thở một tràng dài với vẻ chán ghét tột độ, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào khuôn mặt của Yuli, hắn ta từ từ đưa tay lên vuốt má Yuli.
“Quả nhiên, thứ duy nhất có thể hấp dẫn ta là mùi hương ngọt ngào của người được thần linh phù trợ…”
Những ngón tay lạnh giá của hắn đã đặt lên cổ Yuli.
"Thật là một mùi hương ngọt ngào và quyến rũ..." Hắn cúi xuống và thì thầm vào tai Yuli, giống như những lời thì thầm giữa những người đồng cảm: "Cô gái nhỏ xinh đẹp, có lẽ em đã nhận được rất nhiều tình thương của các vị thần?"
Yuli bị một lực vô hình kìm hãm cả người cô lại khiến cô không thể cử động.
Nhưng cô nhìn vào khuôn mặt đã được nhắc đến vô số lần trong trò chơi này, bình tĩnh nghĩ lại——
Tôi không biết mình có nhận được tình thương của thần linh hay không nữa.
Nhưng nếu ngươi làm đổ trà sữa của thần và nói rằng nó có mùi vị dở ẹc, thì ngươi chắc chắn sẽ bị thần linh đánh một trận nhừ tử.
Tộc trưởng tội nghiệp, Adela Kleist.