Bacon nhìn vào mặt Kaus, đem câu nói "Thần có thể hôn mu bàn tay của Lilia được không?" nuốt vào họng.
Thấy vậy, Yuli mỉm cười nhắc nhở:
"Điều ước nào cũng có thể thực hiện được. Những điều người khác không thể đạt được, và cả những người khác cho rằng điều đó không thể thực hiện được, cũng có thể thử. Dù sao chúng ta cũng là sứ giả truyền đạt nguyện vọng của cho các vị thần."
Bacon dường như bị đánh thức bởi câu nói này, cậu thì thầm:
"Thần muốn ước thần có thể vượt qua kỳ thi của học viện thành phố Cực Đông và trở thành một pháp sư không?"
“Không.” Kaus tàn nhẫn đánh gãy mong ước của cậu bé: “Ngươi có thể ước được vàng bạc bảo vật, tước vị, nhưng thượng đế sẽ không giúp ngươi hoàn thành những gì ngươi có thể tự làm lấy."
“Được rồi……”
Bacon suy nghĩ một chút, lần này nghiêm túc nhìn Kaus.
"Vậy thì thần muốn ước rằng mọi người trong thành phố này sẽ không bị đói, và sự chăm chỉ của mọi người sẽ được đền đáp xứng đáng."
Cha mẹ cậu nghe thấy cậu nói như vậy thì rất ngạc nhiên.
Ngay cả Yuli cũng không ngờ cậu bé sẽ nói như vậy.
Nếu là cô, có lẽ cô sẽ nói những câu như "Tôi muốn một túi tiền vàng" và "Tôi muốn Felix bị trừng phạt", Yuli chợt hiểu ra tại sao những vị cứu tinh trong các tác phẩm văn học nghệ thuật lại luôn ở tuổi vị thành niên, có lẽ là do một người lớn như cô có trái tim quá đen tối.
Tuy nói là dễ thật, nhưng trên thực tế, đây là một mong muốn rất tham vọng.
Thành phố l*иg bồ câu cổ không có lý do gì để hỗ trợ họ kiếm ăn, đất đai họ gieo trồng thuộc về lãnh chúa của họ, thứ còn lại cho họ chỉ là phần thưởng ít ỏi để tiếp tục sinh tồn.
Kinh tế thương mại nơi này kém phát triển, sức trẻ dần dần mất đi, bởi vì bất kỳ người trẻ tuổi nào có chút bản lĩnh đều hoặc là đi khu phố Hắc Nha để kiếm sống, hoặc là đi học tập ở thành phố Cực Đông, sau đó ở lại các quốc gia khác ngoài Katassis để hoàn thành nghiên cứu của họ.
Ước muốn có một bữa ăn no nghe thật đơn giản nhưng lại quá xa vời.
Ngay cả khi Kaus đang ngồi trên kho báu thế gian, anh cũng không thể ném miễn phí tất cả vàng bạc trong kho cho những người nghèo này.
Điều này không thực tế chút nào.
Nhưng bề ngoài Kaus vẫn tỏ ra tán thành điều này.
"Điều này hơi giống một ảo thuật gia."
Anh không trực tiếp trả lời, nhưng anh cũng không hoàn toàn phủ nhận hoàn toàn, chỉ để lại là chồng tiền vàng sáng loáng, rồi rời khỏi nhà thợ rèn Arik.
Yuli lo lắng nhấc chiếc váy của mình lên, chạy theo đằng sau anh hỏi:
"Ngài đáp ứng chuyện này sao? Hay là không đáp ứng? Chính ngài đã nói có thể hoàn thành một điều ước cho thằng bé mà, có thần thánh nào lại lừa dối con trẻ thế chứ..."
"Yulia."
Kaus đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Yuli theo sát phía sau, không kịp né tránh đã va phải tấm lưng rắn chắc của anh.
"Cô cho rằng ta không thấy sao?"
Anh quay lại và nhìn xuống Yuli đang xoa trán một cách ngây thơ.
"Cô muốn giúp họ, kể từ cái ngày ta đưa cô đến Tòa án tôn giáo ở khu phố Hắc Nha, vì cô đã nhìn thấy hai vùng ngoại ô rất khác nhau, cô muốn giúp đỡ họ, cô hiểu rất rõ điều đó. cô biết chỉ với một mình cô không thể làm gì được, cho nên cô nghĩ đến việc lôi kéo ta."
Vị thần vô danh biết mọi thứ khẽ cúi xuống, nhìn vào chính mình phản chiếu trong đôi mắt xanh của cô gái.
"Có thể cô cho rằng thành công sẽ tốt hơn, nhưng cho dù không thành công, cô cũng đâu mất đi cái gì, đúng không?"
"..."
Yuli bị nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng mình, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu và giả vờ ngoan ngoãn.
“……Không thể được sao?”
Giọng nói của cô yếu ớt, có chút không thể tin được.
"Dù sao những người này hiện tại đều là tín đồ của ngài, ở quê hương của ta. Tuy rằng mọi người cũng rất muốn cầu thần cúng Phật, nhưng giống như ngài không ị mà vẫn* ... Khụ, thờ một vị thần như ngài cũng vô dụng, người dân quê tôi sẽ phá đền thờ của ngài, sau đó đem gỗ về nhà đốt để sưởi ấm."
*Thành ngữ "không ị mà vẫn chiếm cầu" có nghĩa là chiếm đồ của người khác.
Nếu việc thờ phượng thần linh là vô ích, thì sao phải thờ phượng làm gì, chuyển sang nuôi một con cá koi có phải tốt hơn không!
Kaus nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ:
"...Farissian mà cô đề cập có vẻ khác với những gì ta được biết."
Yuli khẽ khịt mũi: "Đừng lo lắng về điều đó."
Anh đã nhiều lần nhìn thấy nụ cười giả tạo của cô gái trẻ phụ hoạ hùa theo người khác, nhưng thái độ bất cần đời như thế này anh chưa thấy qua bao giờ.
Đột nhiên, anh đưa tay ra, không nặng không nhẹ đáp xuống đầu Yuli.
Lòng bàn tay của những người trẻ tuổi rất hào phóng, hành động sờ đầu của người khác chính là tán tỉnh. Anh sờ đầu thỉnh thoảng sẽ mang theo lực mạnh xoa bù cả tóc.
Nhưng lần này, có vẻ như anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu cô.