Chương 47

Nếu thắt lưng buộc bụng một chút, bốn năm đồng bạc là có thể giúp được cho gia đình mình rồi.

Nhưng nguyên liệu thô cần thiết cho chế tạo nồi sắt, ít nhất cũng cần một đồng bạc.

Bagen không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu chỉ biết rằng lãnh chúa không phải người tốt, và cũng không cần phải che giấu trước mặt các sứ thần.

Cậu vẫn đang háo hức nhìn Yuli.

“Thưa ngài, tôi có thể biết tên của ngài không?”

Yuli mỉm cười bịa ra một cái tên ngẫu nhiên: “Tên ta là Lilia.”

“Ngài Lilia.” Cậu bé nghiêm túc nói: “Ngài có thể chờ tôi mười năm không? Chờ tôi lớn lên, và đến học viện Gaia học tập để trở thành pháp sư mạnh nhất, tôi nhất định sẽ đến tìm ngài!”

Yuli: …..

Ma long: ……?

“Sứ thần đại nhân.”

Nghe tin thần điện cử sứ giả đến hỏi thăm tình hình, Arik đang việc trong lò rèn vội vàng ra đón.

Yuli ổn định tinh thần rồi hỏi Arik về chỗ của những đồng tiền vàng.

Arik không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, hai vợ chồng vội quay lại nhìn nhau.

“Cái này….cái này….”

“Vừa rồi Bagen đã nói với chúng ta một phần, chúng ta chỉ muốn xác nhận thôi.” Yuli nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan của họ bèn trực tiếp chỉ ra: “Ma long đại nhân rất công bằng và nghiêm minh, nếu các ngươi gặp điều bất công, chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công lý.”

Một bên Ma long đang ôm đầu đứa nhỏ, suy nghĩ xem có nên nghiền nát nó không: ?

Vợ của Arik đan các ngón tay vào nhau cầu nguyện một cách u sầu:

“Trời ạ, tôi không nên nói xấu sau lưng lãnh chúa, thực là không đúng, nhưng…”

Yuli bình tĩnh giải cứu đứa trẻ khỏi tay Kaus, nở nụ cười nói:



“Thần minh sẽ tha thứ cho các ngươi.”

Ma long đại nhân, người vốn đang không muốn tha thứ:.....?

Được Yuli cho phép, Arik bắt đầu nói về lãnh chúa.

Lãnh chúa của khu thành l*иg bồ câu cổ xưa là do Giáo hoàng hắc ám bổ nhiệm, nhiều đời đều do phía quý tộc đảm nhiệm. Nhưng so với lãnh chúa của khu Hắc Nha, lãnh chúa của khu này giống như một phương thức lưu đày.

Nơi này vô cùng nghèo nàn, không dầu không nước, lại bị Ma long uy hϊếp, thật sự không phù hợp với các quý tộc đã sống quen trong nhung lụa.

Vì vậy, công tước Felix đã cố gắng quay lại đây, ông ta thường thu thuế và cướp đoạt tài sản của dân lành để đủ tiền mua chuộc Giáo hoàng.

Lần này ngay trước mắt có hẳn một bao tiền vàng, ông ta nhất định càng không bỏ qua.

Yuli thờ ơ liếc nhìn Ma long, sau khi nghe câu chuyện một nhà bị lãnh chúa bóc lột, vẻ mặt của anh vẫn lạnh băng giống như tuyết trên đỉnh núi, rõ ràng không hề có chút thương hại nào.

Nhưng Yuli thực sự thấy rằng họ quá đáng thương.

Không chỉ với họ, mà còn với những con người đang phải ngày ngày vật lộn để sinh tồn trong những căn nhà nhỏ tồi tàn nơi thị trấn nghèo nàn này.

Yuli không hiểu những luật lệ và quy tắc mà Kaus nói đến, cô chỉ biết rằng ánh mắt của cậu bé vừa rồi lúc nhìn thấy đồ ăn rất đau lòng.

“Xin hãy dạy tôi cách làm bơ.”

Đây là điều duy nhất mà Yuli nghĩ được.

*

Bên trong tòa án Dị giáo của khu Hắc Nha.

Lãnh chúa Felix đích thân đến đây để cung cấp thông tin cho Giáo hoàng hắc ám.

“...Thật sự nó chỉ là một cái nồi để nấu ăn sao?”

Giáo hoàng nghi ngờ thông tin mà Felix cung cấp.

Hình dáng kì quặc như vậy, lại còn yêu cầu rèn đặc thù tốn sức gấp mấy vạn lần, chẳng lẽ chỉ làm một cái nồi để ăn sao?



Chỉ mỗi ăn thôi mà, cần tốn sức vậy sao?

Lãnh chúa khu Hắc Nha quả thật đã từng báo tin tức giống thế này, nhưng Giáo hoàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không thể nào.

Chắc chắn việc Ma long vĩ đại tập hợp tất cả các thợ rèn trong thành phố lại không chỉ đơn giản như vậy.

—-họ nhất định có âm mưu gì đó!

Felix cũng nghĩ như vậy, mặc dù nhìn đi nhìn lại không thấy cái nồi đó có gì đặc biệt, nhưng hắn cũng không nhịn được mà nghĩ ra một thuyết âm mưu:

“Đức giáo hoàng của tôi, ngài có từng nghĩ rằng….cái nồi này có thể là một loại….lá chắn, hoặc là một phương án phòng thủ không?”

Giáo hoàng đang ngồi tựa vào lưng ghế bỗng bật phắt dậy.

Nếu Yuli nghe thấy điều này, hẳn cô ấy sẽ mắng “thật là thái quá” một vạn lần, nhưng Giáo hoàng nghe xong lại cảm thấy—

Chết tiệt nghe có lí thật.

“Có khả năng, đúng là có khả năng.”

Giáo hoàng và các thành viên cấp cao mới được bổ nhiệm nghiêm túc gật đầu tán thành, một trong số những người họ lên tiếng:

“Khó trách phải rèn đi rèn lại đến mấy vạn lần, còn cố ý tuyển những thợ rèn cấp thấp ở khu thành l*иg bồ câu cổ xưa nữa, hóa ra chính là có ý này!”

“Ý đồ nham hiểm!”

“Lòng dạ thâm sâu!”

“Có lẽ nào họ đang lên kế hoạch cướp đoạt quyền lực từ tay Giáo hoàng?”

Lời này vừa thốt ra, Giáo hoàng hắc ám liền hoảng sợ.

“Không được—-!”

Ông lập tức bật dậy khỏi ghế và ra lệnh:

“Hãy tăng cường đội quân phòng ngự của khu Hắc Nha, để kỵ sĩ Norman dẫn dắt tăng cường huấn luyện binh sĩ!”