Chương 42

Vì sao có thể thêm thịt muối, rau xà lách, cà chua…… Còn có một ít nước chấm màu trắng ngà không biết tên?

Bởi vì Yuli có cải tiến cách làm sandwich một chút, sandwich của buổi sáng hôm nay được cô khẽ nướng trên lửa, bánh mì cháy thơm kẹp thịt muối, sốt salad cũng quết từng tầng một, rau xà lách không nấu lên, cũng không thêm gia vị kỳ lạ gì, cắn vào vừa giòn vừa mềm nhẹ nhàng khoan khoái, về vị còn tổng hợp thêm cả vị mặn của thịt muối.

Ngoài người ở bên Thần Điện ra thì tất cả mọi người ở đây đều vì mùi hương này mà thương nhớ đêm ngày.

Chả phải nói tới người nghèo đến bánh mì trắng còn chưa từng được ăn bao giờ, ngay cả hai vị lĩnh chủ không lo cơm áo cũng vì món ăn chưa từng thấy qua này làm cho ngạc nhiên.

“Đây là bản thảo ta vẽ.”

Yuli giao bức vẽ mà cô dùng bút lông chim vẽ ra cho hai vị lĩnh chủ.

“Trên bản vẽ có mấy loại nồi, chế tác hình dáng có lẽ sẽ không quá khó, duy chỉ có một yêu cầu tương đối khó đó là, cần phải rèn hơn vạn lần mới được.”

Trước kia lúc đi thực tập trồng trọt ở nông thôn, Yuli đã từng gặp lão thợ rèn làm nồi sắt thủ công.

Nồi sắt đập hơn vạn lần, đừng thấy tạo hình thường thường không có gì lạ, nhưng thật ra nồi sẽ như gương sáng, chống dính, mộc mạc mà thực dụng.

Nhóm lĩnh chủ nhận lấy bản vẽ, truyền cho các thợ rèn khác đọc, mọi người xem xong đều có vẻ bối rối.

Sao những cái nồi này lại có đế bằng?

Nồi nửa hình tròn thì để dùng làm thức ăn gì?

Có thợ rèn khu phố Hắc Nha cau mày hỏi:

“Hơn mười nghìn lần? Công chúa điện hạ, rèn hơn mười nghìn lần cũng đủ chế tác một thanh bảo kiếm, có phải yêu cầu khắc nghiệt quá mức rồi không?”



“Rất khắc nghiệt ư?” Yuli nâng má, quay đầu hỏi nhóm thợ rèn bên kia: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Phần lớn nhóm thợ rèn đến từ khu phố L*иg Bồ Câu Cổ Xưa đều đói bụng mà đến, ở bên cạnh ngửi mùi hương đồ ăn một hồi lâu, nước bọt của ai nấy đều không ngừng tiết ra, ngay cả lĩnh chủ cũ dùng ánh mắt trông mong mà nhìn sandwich trên bàn của Yuli và Kaus.

Bởi vậy mà lúc Yuli hỏi chuyện, một hồi lâu mọi người mới lấy lại được tinh thần.

Thợ rèn Alik lắp bắp đáp:

“…… Cũng, cũng không thể coi là khắc nghiệt…… Nếu đây là mệnh lệnh của công chúa thì bọn ta nhất định sẽ làm được…… Nhưng có thể sẽ mất vài ngày.”

“Cần khoảng mấy ngày?” Yuli truy hỏi.

Alik vừa ngẩng đầu thì vừa lúc đối mắt với đôi mắt xanh thẳm của thiếu nữ xinh đẹp, không nhịn được mà sửng sốt một hồi, rồi không ngờ rằng tay buông lỏng, con gà mái già vẫn giấu ở trong giỏ lại lao ra khỏi l*иg gà, nhảy lên bàn ăn, xông thẳng về phía Ma Long đại nhân đang yên lặng ăn cơm.

!!!

Trái tim của tất cả mọi người ở đây đều bị hù đến nỗi suýt thì ngừng đập tại chỗ, cũng may Kaus chợt ngước mắt, đồng thời đối mắt với con gà mái già, con gà mái mẹ với dáng vẻ hiên ngang kia lập tức bị cố định lại ngay.

“—— Đây là vô lễ mạo phạm cỡ nào!”

Vị thợ rèn ở khu phố Hắc Nha kia nghe ra ý của Yuli vừa nãy có hướng về Alik, sau khi khôi phục tinh thần thì quyết đoán quy kết cho đối phương.

“Thế mà lại dám mang đồ giơ bẩn như vậy đến trước mặt Ma Long đại nhân! Dân nghèo hèn hạ! Còn không mau quỳ xuống thành khẩn cầu xin Ma Long đại nhân tha thứ!?”

Tên lĩnh chủ coi tình hình thấy vậy cũng châm ngòi thổi gió.



“Hạ nhân hèn mọn quá đáng như vậy, không nên xuất hiện ở trong thần điện Hắc Ám của thần thánh, càng không nên xuất hiện ở trước mắt Ma Long đại nhân!”

Alik lập tức sợ tới mức hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ gối xuống đất, ngay cả những lời thỉnh cầu tha thứ cũng không nói được lên lời.

Anh ta cũng biết…… Ở trong mắt quý tộc và thần minh, người giống như bọn họ ngay cả thở cũng dơ bẩn, sao có thể không chọc giận bọn họ được……

“Yulia.” Kaus chợt lên tiếng cắt ngang: “Cái này có thể thêm vào lẩu cà chua mà ngươi nói kia không?”

Không ai ngờ được hành động của Kaus.

Anh xách con gà mái già đã bị dọa ngất xỉu lên, quơ quơ trước mặt Yuli.

Thủ lĩnh khu phố Hắc Nha và nhóm thợ rèn:……?

Yuli bất đắc dĩ đỡ trán: “Hình như không thể……”

“Thế à.” Đôi mắt màu xanh xám đầy lạnh lùng của Kaus đảo qua nhóm thợ rèn với bộ quần áo tả tơi đang đứng ở bên phải: “Vậy các ngươi còn có lời trăn trối gì không?”

Lĩnh chủ khu phố L*иg Bồ Câu Cổ Xưa và nhóm thợ rèn:!!!

“…… Nhưng cũng không phải vô dụng không dùng được.” Yuli thay đổi thật nhanh, gắng gượng bẻ câu chuyện về: “Thịt ức gà có thể làm hamburger, đùi gà có thể chiên dầu, chân gà có thể kho, xương gà có thể…… Có thể hầm canh!”

Yuli nhanh chóng giải cứu con gà mái đáng thương, ôm nó vào trong lòng mình.

Kaus vẫn là có chút không hài lòng mà nhíu mày:

“…… Vậy lẩu cà chua kia thì sao?”