Chương 41

Nắng sớm ấm áp xuyên qua cửa kính, len lỏi sa vào trong phòng.

Tóc dài của chàng thanh niên đang dựa vào giường trông có hơi rối loạn, đôi mắt màu xanh xám có cất giấu sự mệt mỏi lười biếng lúc sớm tinh mơ, ấn ở trên khuôn mặt trắng xanh đầy ủ dột của anh.

Yuli định quay đầu thao thao bất tuyệt giải thích về nồi lẩu cà chua một chút, nhưng quay đầu lại một cái, vừa lúc thấy cái chăn vốn được đắp trên bả vai Ma Long đã tuột xuống.

Ánh mặt trời rơi vãi trên đường cong cơ bắp đầy rõ ràng của anh, chiếu chỗ nào cũng vào đúng chỗ, nếu lúc anh phủ thêm áo ngoài sẽ trông có chút gầy gò nhỏ yếu, thì lúc để anh cởϊ áσ ngoài ra sẽ lộ rõ một loại năng lực khiến người ta không thể khinh thường.

Yuli bụm mặt, chìa hai ngón tay ra kéo góc chăn lên trên giúp anh.

“Ngươi còn chưa giải thích xong.”

Ma Long cúi người tiến lên, nhìn chằm chằm vào cái tai phiếm hồng của Yuli.

“Vì sao không nhìn ta?”

Yuli:… Bởi vì tôi thèm cơ thể của ngài đó TAT

Trên thực tế, thật ra Yuli và Ma Long cũng đã xem như là cùng chung chăn gối một khoảng thời gian.

Lúc ban đầu trong lòng còn run sợ, chỉ lo Ma Long ngủ một giấc là mười ngày nửa tháng không tỉnh, đã vậy còn nhân tiện ép cô đến mức không thể động đậy, đến bây giờ có thể yên ổn không có chuyện gì sống với nhau chung một ổ chăn, tâm trạng của Yuli có thể gọi là bình thản.

—— Ngoại trừ mỗi buổi sáng lúc tỉnh dậy bị khuôn mặt xinh đẹp của Ma Long ở cự ly gần tấn công dữ dội.

“…… Vì sao ngài lại không thích mặc quần áo thế hả!” Yuli tức giận vứt quần áo lên cho anh: “Mau mặc đi!”

Thanh niên bị hắc bào đắp lên vẫn không có biểu cảm gì, nhưng tóc anh rối loạn, vẻ mặt trông tựa như đang không hiểu, bởi vậy mà có loại gần như là lương thiện vô hại.

Anh nhíu nhíu mày:

“Đừng ra mệnh lệnh cho thần.”

Che lại cơ bụng tám múi chói lọi, nhiệt độ trên mặt Yuli giảm đi rất nhiều.

Cô đi chân trần, bình tĩnh đứng ở mép giường rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nói:



“Ma Long Kaus đại nhân, buổi sáng hôm nay ngài cần phải ăn một miếng sandwich ta chuẩn bị cho ngài, đây là mệnh lệnh. Đương nhiên, ngài có thể từ chối.”

Kaus: “……”

“Ta từ chối.” Kaus lạnh nhạt mà giơ hai ngón tay lên: “Ta muốn ăn hai miếng sandwich.”

Yuli:?

Thế mà còn có thể chơi xấu?

Cộc cộc——

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ma Long đại nhân, công chúa Yulia.” Ngoài cửa là tiếng của Giotto: “Hai vị lĩnh chủ dẫn nhóm thợ rèn của khu phố Hắc Nha và khu phố L*иg Bồ Câu Cổ Xưa đến rồi, kỵ sĩ Meigen để bọn họ chờ ở đại điện, ngài xem……”

Kaus bỗng mở cửa ra.

“Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?” Kaus với thân hình ước chừng cao hơn Giotto hai cái đầu đang nhìn xuống chú lùn nhỏ trước mắt. Chú lùn nhỏ cho rằng người mở cửa sẽ là Yuli thấy vậy lập tức hoảng sợ, lắp bắp đáp lại:

“Chuẩn, chuẩn bị xong rồi…… Ở nhà ăn, nhưng bên đại điện kia……”

“Vậy thì để bọn họ đến nhà ăn chờ.”

Giọng điệu Kaus vừa lạnh lùng lại vừa có vẻ không cho phản bác, thấy Giotto cứng người bất động tại chỗ thì lại liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Có ý kiến?”

Kaus thật sự là hỏi với ý trên mặt chữ, nhưng mà những lời này vào trong tai Giotto lại không khác gì uy hϊếp chết người, anh ta lập tức đeo lên bộ mặt đau khổ, điên cuồng mà lắc đầu.

“Đúng rồi, ta muốn hai phần, nghe rõ chưa?”

Lại là ý hỏi trên mặt chữ.

“R, Rõ! Ta lập tức đi ngay đây!!”



Giotto chạy đến nỗi té ngã lộn nhào, mới vừa đẩy cửa đại điện ra thì đυ.ng phải kỵ sĩ Vong Linh.

“Ngài Fawkes?”

Kỵ sĩ Vong Linh đứng không nhúc nhích nhìn Giotto bị ngã lăn dưới đất, sau đó quan tâm mà vươn tay ra:

“Ngài không sao chứ?”

Trong lòng Giotto, tên tự mình tưởng tưởng suýt thì bị Ma Long gϊếŧ chết vẫn còn đang thấy sợ hãi, dùng ánh mắt cảm động mà nhìn kỵ sĩ Vong Linh:

“Không sao, kỵ sĩ Meigen, chắc chắn ngài không biết hiện giờ thấy thân hình cao lớn uy vũ của ngài là ta yên tâm biết bao đâu, ngài thật là kỵ sĩ đáng để dựa vào, nếu ta có thể uy vũ giống ngài thì tốt rồi…… Haizz?”

Kỵ sĩ Vong Linh khẽ buông tay, Giotto bỗng không kịp phòng bị mà lại ngã về chỗ cũ.

“Xin lỗi.”

Kỵ sĩ Vong Linh bị câu “cao lớn uy vũ” chọc đến điểm đau lập tức trả lời một cách nề nếp:

“Muốn uy vũ giống ta, vậy thì bắt đầu từ việc tự ngài đứng lên đi.”

Giotto:?

*

Giotto bị té dập mông, vẫn khập khiễng bưng bữa sáng đến cho Yuli và Kaus.

Hai vị lĩnh chủ từ hai nơi dẫn nhóm thợ rèn đến, người nào cũng mang lễ vật muốn hiến cho Ma Long đại nhân, nghiêm nghị đứng thẳng ở hai bên bàn dài, đánh giá thần minh tối cao, người nắm giữ sinh tử của mọi người trên mảnh đất này và thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh anh.

Còn có cả……

Thức ăn bay ra một mùi thơm cực kỳ lạ lùng trong khay của bọn họ.

Đó là bánh mì trắng à?

Trong bánh mì trắng kẹp gì thế?