Trước khi bình minh của ngày hôm sau kịp ló dạng, Loren đã mang theo Đoàn Kỵ Sỹ Quang Minh, đúng giờ xuất hiện ở bến thuyền.
Đương nhiên, anh ta không phải tự nguyện đến đây để tiễn Yulia, mà đó là yêu cầu riêng tư được đưa ra bởi Quốc vương Austin.
Mặc dù việc đưa Yulia đi hiến tế về cơ bản là chờ đưa cô đi chết, nhưng Quốc vương vẫn hy vọng rằng cô con gái mà ông đã chăm sóc hơn mười năm có thể đi một cách vinh quang hơn.
— Ít nhất đừng để chưa kịp bước ra khỏi lãnh thổ, đã bị dân chúng phẫn nộ đánh chết.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần ở phía sau, anh đoán rằng đó là Yulia đến, Loren bày ra vẻ mặt lạnh lùng xoay người lại như muốn nói điều gì đó, nhưng tầm mắt vừa mới dừng lại trên người thiếu nữ ở phía sau, lời nói anh ta vốn đã chuẩn bị tốt để nói ra lại đột nhiên trống rỗng cả đầu óc.
Người thiếu nữ mặc lễ phục bạch kim đắm chìm trong bóng đêm, ánh trăng phủ lên vẻ đẹp không tỳ vết của cô một vầng hào quang thánh thiện.
Chiếc váy này rõ ràng là đồ xa hoa sang quý, mặt trên thân váy được dùng chỉ vàng thêu đầy hoa văn, phải cần đến thợ may hàng đầu trong nước mất nửa năm mới có thể may xong.
Tuy nhiên, bộ lễ phục xa hoa hơn cả vàng này mặc trên người cô, dường như chỉ là vật làm nền cho vẻ đẹp của cô mà thôi.
Yuli thân mang bộ lễ phục đi đến cười cong cả hai mắt:
“Ngài đến đây để liều chết giúp tôi hay sao? Tôi thật sự cảm động quá.”
Loren: “...”
Một người thiếu nữ xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc khi cô ấy mở miệng ra.
“Kỵ sĩ trưởng của thần điện sẽ không đi chết vì một kẻ báng bổ.”
Loren lạnh lùng thu hồi tầm mắt đã dừng lại quá lâu.
“Người của chúng ta sẽ hộ tống cô đến Katassis, phía bên đó sẽ có người của đối phương tiếp ứng.” Loren nói với Yuli: “Nguyện cầu cơn gió lành sẽ đem đến mọi điều tốt đẹp với cô, đưa cô tiếp bước trên chuyến hành trình dài, để chuộc lại tội lỗi của cô.”
……?
Tại sao mà đưa cô đi chết lại giống như chỉ vì muốn tốt cho cô vậy?
Yuli nghĩ rằng đi chết thì chết thôi, nhưng cô không thể nhìn được bộ mặt chính trực đạo đức giả hiên ngang lẫm liệt của Loren.
Vì vậy, cô bấm ngón tay tính toán:
“Tôi có tội hay không thì trước tiên đừng đề cập đến, nhưng Loren đại nhân này, màu xanh lục trên đầu ngài đây mới là sự thật đấy.”
Loren: “......?”
Dựa theo tiến độ của trò chơi, sau đêm phiên tòa xét xử công chúa Yulia, chính là tổ chức đêm dạ tiệc cho Daisy.
Đêm dạ tiệc chuẩn bị hơn một tháng này sẽ không bởi vì Yulia rời đi ngừng lại, chưa kể còn có không ít khách mời quan trọng.
Chính tại buổi dạ tiệc này mà nữ chính Daisy đã gặp được một nhân vật khác bắt đi.
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Yulia.
Nhóm người này ngươi đội nón xanh cho ta hay ta đội nón xanh cho ngươi cùng cô có một chút quan hệ gì hay sao?
Cô chỉ cần làm ngơ, là có thể tiếp tục nhàn hạ hưởng thụ một cuộc sống nằm nhà ăn no với máy lạnh và đồ ăn có sẵn mọi lúc là được rồi!
Vì thế Yuli liền bỏ qua câu nói không đầu không đuôi kia, dưới ánh mắt khó hiểu của Loren mà ngâm nga một giai điệu xách làn váy bước chân lên thuyền.
Loren nhìn theo bóng lưng của cô, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện không mấy quan trọng.
Bộ lễ phục long trọng như vậy, sẽ không thể nào mới may xong trong khoảng thời gian gần đây được.
Có vẻ như… Bộ lễ phục này chính là hôn phục* được chuẩn bị cho ngày kết hôn của bọn họ.
(hôn phục*: trang phục đám cưới)
Con thuyền căng buồm lên, tiễn đưa công chúa đi đến xứ Farissian.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây đen, khung cảnh bên kia cuối cùng cũng dần hiện rõ sau làn sương mù dày đặc.
“Nguyện cầu các vị thần tha thứ cho tội ác của công chúa, nguyện cầu cho các vị thần xứ Farissian trường tồn mãi mãi.”
Đoàn thuỷ thủ của cả con thuyền quỳ một gối ở phía sau Yuli, nghiêm trang nói lời từ biệt cuối cùng với người công chúa sắp chết.
Và bản thân công chúa thì……
Cô đang ngáp một hơi thật dài.
Con thuyền lắc lư qua lại đến nỗi cô không thể ngủ được.
Buồn ngủ cực kỳ.
Đoàn thủy thủ: ……
Phía bên kia bờ, hai hàng đội ngũ tựa như đi đưa tang, đông nghịt đứng im lìm trong bóng tối.
Những người mặc áo choàng đen này có cả nam lẫn nữ, đồng thanh hát nhẹ một giai điệu thần bí nào đó, bên cạnh còn có tiếng thổi sáo và đàn vi - ô - lông đệm theo.
Yuli cảm thấy rằng, nếu có thêm một cái kèn Xô - na nữa, thì đội đưa tang này liền sẽ sống động hơn.
Vì vậy, cô đi theo đoàn đưa tang suốt cả một quãng đường, ngồi trên chiếc xe ngựa cọt kẹt, đến khi hoàng hôn buông xuống cũng đến được Hắc Ám Thần Điện trong truyền thuyết.
Ngước mắt nhìn lên ngọn tháp dài cao vυ"t không thấy được đỉnh tháp, như muốn chọc thủng cả đám mây ráng đỏ đang bao phủ cả thần điện.
Tầng tầng lớp lớp các ngọn tháp cùng với các trụ bay đan xen vào nhau, làm cho thần điện nhìn hoành tráng như một thành bang* cỡ nhỏ rộng lớn vô cùng.
(thành bang*: thành phố tại các nước lớn)
Dù sao thì cũng đã đọc qua chỗ này nhiều lần rồi, nhìn khung cảnh quen thuộc, cư nhiên còn cảm thấy có chút cảm giác thân thiết kỳ lạ.
Tín đồ Hắc Ám dẫn dắt đoàn người xuyên qua đại điện có mái vòm cao chót vót, đi theo cầu thang xoắn ốc quanh co dài đằng đẵng, đến một đại điện trống trải hình bán nguyệt.
Sảnh chính của thần điện được bao quanh bởi các trụ cột La Mã khổng lồ, không có tường ở bên ngoài, cao khoảng mười tầng so với mặt đất.
Ngoại trừ đi vào từ cửa lớn ở bên ngoài, thì không có bất kỳ lối thoát nào để chạy trốn.
Tín đồ Hắc Ám nhìn hơn mười vị cô dâu trước bàn thờ, trầm giọng nói:
“Những cô dâu đã hiến tế cho chúa tể của chúng ta, nguyện cầu thân thể thuần khiết của các ngươi có thể làm hài lòng vị thần vĩ đại đang say giấc ở đây.”
“Nhưng nếu như các ngươi không nhận được sự ưu ái của thần linh, mười ngày sau, ta sẽ trở lại mang các ngươi rời đi.”
Có người ngập ngừng thăm dò hỏi:
“...... Nếu như không được chọn, chúng ta còn có thể quay trở về nhà không?”