Chương 29

Cửa phòng mở rộng thoải mái, gối đầu bằng lông chim mềm mại, còn có tủ quần áo toàn váy vóc rực rỡ xinh đẹp muôn màu.

Nếu như cô ta còn ở trấn nhỏ nông thôn, mấy thứ này cô ta có mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng hiện tại, tất cả những thứ như thế này cách cô ta thật gần.

Trong đầu Celine hiện ra bộ dáng người đàn ông Ma Long kia, bộ dáng tàn bạo ban đầu dần dần rút đi, thứ phản chiếu trong mắt cô ta chính là dáng vẻ người đàn ông đẹp trai anh tuấn có ánh mắt thâm thúy, cặp mắt kia màu xanh xám sâu thẳm kia so với vịnh Cyrus còn muốn mê người hơn, chỉ cần nhìn chăm chú một lúc, liền có ma lực có thể khiến cho người ta trầm luân.

Có đôi khi Celine cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác anh ta cũng không phải là thần Hắc Ám thô bạo tàn nhẫn, mà là một vị thần vô danh nào đó.

Mỗi khi anh ta nhìn công chúa Yulia, Celine càng cảm thấy miên man bất định.

Nếu như đôi mắt kia cũng trầm tĩnh mà nhìn chăm chú vào cô ta.

Nếu như cô ta cũng có thể vào ở căn phòng kia, được mặc chiếc áo khoác ngoài của Ma Long đại nhân.

Tuy diện mạo cô không bằng công chúa, nhưng lại có sở trường khác…

Nếu như cô ta có thể thay thế được vị trí của công chúa Yulia ——

“Người cho chúng ta đồ ăn cùng nơi ở chính là Ma Long đại nhân, có quan hệ gì với công chúa Yulia chứ?”Celine tham lam đố kị nhìn về phía phương xa: “Nếu như ta có thể được Ma Long đại nhân sủng ái, thì chuyện ấy ta cũng có thể làm được, khi đó ta sẽ khiến cho những người khác đều phải phục vụ cho chúng ta, cả đời cũng không cần phải dính vào bùn đất.”

*

Yuli cũng không biết có người không sợ chết lại đánh chủ ý lên Ma Long.

Ngay sau khi cô mặc xong quần áo, rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa tối cho mọi người, có Jane cùng Molly hỗ trợ, cô chỉ cần điều chế nước chấm là được.

Orly đang mỏi mắt trông mong đến bữa tối , chờ không kịp liền chạy tới phòng bếp, đi tới đi lui xung quanh Yuli.

“Lily Lily! Ngươi nói làm hamburger mà? Sao hôm nay còn chưa có làm nha?”

“Có thịt nướng có ăn hay không?” Yuli làm bộ đem phần thịt nướng đoạt lại: “Không ăn thì đổ đi đi.”

Orly vội vàng đem một phần thịt nướng kia của ôm chặt lấy, sợ Yuli thật sự không cho mình ăn.



Phượng hoàng nhà ta còn nỗ lực mở đôi cánh ra để bảo vệ đồ ăn của mình, bộ dáng hơi có chút ngây thơ chất phác, Giotto ở một bên hỗ trợ cắt thịt nhìn mà nhịn không được cười lên hai tiếng.

Nghe thấy tiếng cười Orly hướng đôi mắt hạt đậu sắc lẹm đến chỗ anh ta.

“Nhà ngươi đang chê cười bản đại nhân sao?”

Giotto: “A? Không có, ta chỉ là……”

“Ngươi lại dám chê cười đại nhân Orly vĩ đại! Không thể tha thứ! Đồ nhân loại ngu xuẩn, ta mổ chết ngươi!!!”

“Ai u ai u ——”

Orly phẫn nộ ngay cả thịt cũng không nóng nảy ăn, mà xòe ra hai cánh lải nhải lẩm bẩm mà mổ vào đầu của Giotto.

Giotto cố kỵ Ma Long, không dám thật sự thương tổn đến Orly, chỉ giống như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt ôm đầu cuống quít chạy bốn phía để tránh né.

Vừa chạy vừa hướng sang phía Yuli xin giúp đỡ:

“Công chúa Yulia! Cứu ta với!!!”

Yuli còn vô tình châm chọc anh ta: “Ngay cả một con chim đều đánh không lại, ngươi có ích lợi gì.”

Các cô gái khác cũng phụ họa: “Vô dụng.”

Giotto: QAQ

Bên kia gà bay chó sủa, Yuli bên này thì nhìn bữa tối muốn đưa đi đến cho Ma Long lại có chút phát sầu.

Cô thực sự rất không muốn đi làm cái chân chạy này.

“Các ngươi có người nào nguyện ý giúp ta một việc không, hãy đem một phần thức ăn này đến cho Ma Long đại nhân?”

Khi lời này vừa nói ra, vốn dĩ phòng bếp đang ồn ào nhốn nháo trong nháy mắt đã trở lên yên lặng như tờ.



Các cô gái sôi nổi đều ăn ý lui về phía sau, tỏ vẻ kháng cự rõ rệt.

Ngoại trừ một người.

Yuli vui mừng mà nhìn một người duy nhất là Celine không nhúc nhích, nói :

“Ngươi nguyện ý đi sao? Vậy thì thật tốt quá! Ngươi cứ yên tâm, chờ ngươi đưa xong trở về ta sẽ tự mình chuẩn bị bữa tối cho ngươi, giao cho ngươi đấy!”

Tiếp nhận khay thức ăn nặng trĩu trong tay Yuli, Celine cong lên khóe môi, nhu thuận mà uốn gối đáp:

“Vâng, thưa công chúa điện hạ.”

Nếu như cô công chúa ngu xuẩn này đã chủ động cho đưa tới cơ hội cô ta, như vậy cũng đừng trách cô ta sẽ cướp đi vị trí của cô.

Celine an tĩnh mà rời khỏi phòng bếp náo nhiệt.

Đi về nơi mà lúc trước kia Orly đã nói cho cô ta, Ma Long đại nhân đang ở trong hoàng kim bảo khố của mình , kêu cô ta cứ trực tiếp đem bữa tối đến nơi đó là được.

Vốn tưởng rằng là một việc hết sức nhẹ nhàng, nhưng Thần Điện này lại quá lớn, cô ta đi vòng vài vòng mới tìm được nơi bảo khố kia, hơn nữa vừa mới đi vào, liền thấy một cái chén rượu bằng vàng ném tới bên chân mình.

Tay Celine đang bưng khay run lên, thiếu chút nữa đem mâm đồ ăn đánh đổ.

“Ngươi đến muộn.”

Giọng nói của Ma Long lãnh đạm, nhưng lại không xa cách.

Vừa nghe có lẽ có chút đáng sợ, nhưng mấy ngày nay đi theo bên người công chúa Yulia cô ta đã sớm muộn quan sát, Celine đã có thể phân biệt ra ngữ điệu cảm xúc của Ma Long đại nhân .

Ném xong ly rượu Ma Long vẫn chưa hết tức giận.

Thậm chí còn có một loại cảm xúc giống như…… Oán giận?

“Thập phần xin lỗi, Ma Long đại nhân tôn kính.” Ngữ điệu Celine hết sức ôn nhu khiêm tốn, giống như khi cô ta ở trong Quang Minh thần điện cầu nguyện với các vị thần một cách cung kính :“Tôi ở chỗ công chúa điện hạ đến đây, ngài ấy đã chuẩn bị xong bữa tối và đã sai tôi mang lại lại đây trước, nhưng……”

Cô ta dừng một chút, rồi lại nói thập phần rõ ràng.