Kaus đã sống mấy ngàn năm, chưa bao giờ gặp qua có người nào ngay cả chết còn không sợ, lại sợ người khác không mặc quần áo.
Yuli sống hơn hai mươi năm, cũng chưa bao giờ chính mắt gặp qua…… Người nào đã không mặc quần áo còn không biết thẹn thùng.
…… Lớn lên đẹp là có thể tùy tiện khỏa thân sao!
…… Không sợ cô chiếm tiện nghi sao!
Khi Yuli ném bộ quần áo của mình qua còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Ma Long, thì đã bị ngọn lửa của Ma Long thiêu thành tro bụi.
“Xem ra là ngươi thật sự không sợ chết nhỉ.”
Ma Long chậm rãi tiến lên, bàn tay to rộng nắm lấy cần cổ quá mức nhỏ bé của cô, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một chút, thì xương cốt cô sẽ vỡ vụn.
“Ngươi nói ngươi không tin vào thần, rồi lại sốt ruột đi tìm chết, chẳng lẽ ngươi cùng với lũ nhân loại ngu ngốc bên ngoài kia giống nhau, ảo tưởng rằng sau khi chết là có thể tiến vào Thần quốc hưởng cuộc sống vĩnh hằng sao?”
Ở Thần quốc mấy ngàn năm qua, anh đã nghe qua quá nhiều lời cầu nguyện như vậy rồi.
Mọi người thờ phụng thần linh, không chỉ có cầu nguyện phù hộ cho bọn họ sau khi chết có thể được đến thần quốc, ngay cả khi có những việc từ lớn cho đến việc nhỏ bọn họ cũng muốn gửi hy vọng tới thần linh.
Nhưng thần linh sinh ra trên đời này, cũng không phải là để hoàn thành nguyện vọng của những con kiến bé nhỏ được anh nhất thời hứng khởi mà sáng tạo ra kia.
Nếu như cô gái trước mắt này cũng như thế, có những mơ mộng không thực tế ngu muội vô tri, thì anh không có lý do gì phải lưu lại một thứ chướng mắt như vậy tồn tại.
Mặc dù cô cũng được coi như là có chút chỗ hữu dụng.
Yuli vừa thấy Ma Long đặt tay ở trên cổ mình, ngón tay chậm rãi siết chặt, thì tức khắc vui mừng quá đỗi, ý đồ châm ngòi thổi gió nói:
“Thần quốc cái gì chứ! Chúng ta theo thuyết vô thần, chỉ tin tưởng khi chết rồi thì mười tám năm sau lại là một trang hảo hán mà thôi!”
Ma Long ngạc nhiên:?
“Hơn nữa tin vào thần linh không bằng tin vào chính mình còn hơn, thần linh lại không cho ta cơm ăn, khi đói bụng cũng không phải là dựa vào chúng ta trồng trọt rồi nấu cơm sao? Ngươi ra tay đi, cứ bóp chết ta, đem ta đóng đinh ở trong quan tài, ta cũng muốn ở trong mộ, dùng thân xác thối rữa này hô lên ——”
Cổ Yuli cương lên, cô không sợ chết mà đi đến phía trước đến gần anh hơn.
“Thần Hắc Ám và thần Quang Minh thì tính cái rắm thối gì chứ! Chúng ta là một người nhân dân lao động mới là nhất!”
Ma Long câm nín:……
Yuli cảm thấy, mặc kệ cái con rồng này là thần linh nhà ai, không có khả năng khi nghe xong mấy lời này mà còn không tức giận.
Nhưng ai mà có thể đoán được vị thần linh vô danh không biết tên này thế nhưng lại chả mảy may tức giận?
Vì thế khi Yuli đang vui vẻ chờ chết, nhưng chỉ chờ thấy một cái áo khoác ngoài của Ma Long đem trùm lên đầu cô.
Trên chiếc áo kia còn tàn lưu hơi thở mê người của con rồng này nữa chứ, một mùi hương thoang thoảng của thực vật lạnh lạnh lại kỳ lạ.
“Ta đói rồi.”
Ma Long lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày thường, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi anh ta thật sự muốn vặn gãy cổ Yuli.
“Tắm xong thì nhanh đi chuẩn bị bữa tối.” Yuli chờ mong lần thứ hai thất bại: “……”
Chuẩn bị cái rắm ——! Con rồng tham ăn chết tiệt.
Tối nay ta sẽ nhổ nước miếng vào bữa tối của ngươi!!!
Thẳng đến khi Ma Long hóa hình thành rồng bay đi rồi, Yuli vẫn còn ở suối nước nóng bất lực và tức giận đến độ phun bong bóng mà không làm gì được.
Xem ra chuyện đi tìm chết này, trông cậy vào tên Ma Long kia là vô dụng rồi, hy vọng duy nhất vẫn là vị ác danh Vong Linh Kỵ Sĩ Meigen bên ngoài kia.
Vậy phải làm như thế nào mới có thể chọc giận vị kỵ sĩ trầm mặc ít lời này bây giờ nhỉ?
Yuli mang theo tâm sự nặng nề mà đi về tới phòng, vừa mới đi vào liền đυ.ng phải hai người hầu gái đang trải giường chiếu cho cô.
“Công chúa Yulia! Ngài không có việc gì chứ ạ?” Cô gái tên Abby nhìn quần áo của Yuli từ trên xuống dưới rồi ngập ngừng nói: “Ngài đây là……”
Cái này không phải là áo ngoài của vị Ma Long đại nhân kia sao?
Vậy tại sao nó lại mặc ở trên người công chúa Yulia ?
“Thời điểm vừa nãy đi tắm rửa đã gặp phải Ma Long, quần áo của ta đã bị anh ta đốt cháy hỏng mất rồi.” Yuli giải thích đơn giản một chút: “Các ngươi đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi, bữa tối cùng lắm là khoảng 6 giờ là có thể chuẩn bị xong rồi.”
Nghe thấy bữa tối, đôi mắt Abby đều sáng lên.
Cô cung kính đóng cửa phòng của Yuli lại, dùng ngữ điệu tôn kính nói với một cô hầu gái khác ở bên cạnh:
“Công chúa Yulia thực sự là một vị quý tộc thân thiện hiền lành nhất mà ta đã thấy, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một quý tộc lại nguyện ý xuống bếp để nấu ăn cho người dân thấp kém như chúng ta, kia chính là công chúa của đế quốc Falans đấy!”
Cô gái bên cạnh tên là Celine, mặt cô ta không có gì biểu tình gì nói:
“Công chúa thì sao, hiện tại không phải là giống với chúng ta sao, đều là tế phẩm bị hiến cho Ma Long mà thôi.”
Abby khẽ nhíu mày, có chút không tán đồng sự khinh thường trong giọng nói của đồng bạn này.
“Celine, Yulia công chúa cho chúng ta đồ ăn cùng nơi ở thoải mái, chúng ta hẳn là nên biết ơn cô ấy.”
Celine quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa căn phòng được nạm vàng và đá quý kia.