A cái này...
Yuli lúng túng nói rằng cô chỉ làm một vài thứ để ăn, và cô đã ăn gần hết rồi, hình như cũng không phải hy sinh điều gì nha?
Nhưng hai cô gái rất biết ơn Yuli, họ đẩy cửa phòng ngủ ra và giới thiệu với cô:
"...Vị phượng hoàng kia cho phép chúng ta đi đến bảo khố của Ma Long để chọn đồ trang trí cho phòng ngủ của ngài. Jasmine đã từng làm việc bên cạnh phu nhân của lãnh chúa, cho nên đại khái là tham khảo cách bố trí phòng ngủ của phu nhân lãnh chúa để sắp xếp cho ngài."
"Đương nhiên, cái này không thể so sánh với phòng ngủ của Công chúa điện hạ trong cung điện Hoa Hồng, mong ngài thứ lỗi cho phẩm vị nông cạn thô tục của chúng ta, tuy rằng theo ý kiến của chúng ta, những đồ trang trí này trong bảo khố của Ma Long vốn đã sang trọng và tinh xảo rồi…."
Bọn họ xác thật là không hề phóng đại.
Không giống với hang dung nham nơi Ma Long sinh sống, căn phòng trên tầng cao rộng rãi sáng sủa, tầm nhìn bao quát, có vẻ như vốn là phòng dành cho chủ nhân của thần điện, một số đồ trang trí cơ bản trong đó so với đồ trong Cung điện Hoa Hồng ở Falans cũng không hề kém cạnh.
Các cô gái dọn dẹp phòng, sau đó chọn những bức tranh sơn dầu phong cảnh, đèn chùm pha lê, đồ nội thất bằng gỗ anh đào, một số bình sứ quý và đồ trang trí rèm lụa từ kho báu, và thậm chí cả những bộ váy mà Ma Long thần đã may cho Yuli trước đó đều được cất gọn trong chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi.
Mặt ngoài của căn phòng này là phòng sinh hoạt chung có thể tiếp khách, bên trong là phòng ngủ cực lớn rộng 100m2, bên ngoài còn có sân thượng rộng rãi và đẹp mắt.
Yuli cảm động đến phát khóc.
Nếu nơi này mà có điều hòa, có Internet, có đồ ăn cây nhà lá vườn thì ai lại muốn về lại căn nhà trọ chung 30 mét vuông của cô cơ chứ?
Yuli thu hồi vẻ mặt quá kém cỏi, quay đầu lại hỏi:
"Vậy mọi người sống ở chỗ nào?"
Jane trả lời: "Ngay cuối hành lang, có bốn phòng cho mười hai người chúng ta ở."
Jasmine cũng nói: "Mọi người cũng đã phân chia danh sách nhiệm vụ trực đêm. Đêm nay ta cùng Trân sẽ trực đêm. Nếu ngài cần bất cứ điều gì, ngài có thể gọi cho chúng ta bất cứ lúc nào."
???
Tại sao lại có loại đãi ngộ như thế này chứ???
Yuli kinh ngạc muốn từ chối nhưng Jane và Jasmine không cho cô cơ hội từ chối.
Hiển nhiên, trong nhận thức của bọn họ, cô là công chúa nên có thẻ bài, bất cứ là nhà giàu nào có chút của cải đều có mấy nha hoàn hầu hạ.
Chưa kể thân phận của Yulia là công chúa của đế quốc.
Yuli bị hai người đẩy vào trong phòng, cánh cửa chạm nổi nặng nề chậm rãi đóng lại sau lưng cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, chắc bây giờ là khoảng mười giờ tối, nếu còn ở thế giới hiện thực, sau khi tan sở cô sẽ đi ăn cơm, tắm rửa, tận hưởng khoảng thời gian duy nhất thuộc về cô trong một ngày trên chiếc giường êm ái đầy búp bê.
... Nói thế nào nhỉ, cùng hiện tại cũng chẳng có gì khác nhau cả?
Yuli thở dài, đè xuống nỗi lo lắng về tương lai, dù sao thì việc đi từng bước một và ngủ một giấc ngon vẫn quan trọng hơn.
Cô cởi chiếc váy ngoài ra, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ ren trắng tinh, gu thẩm mỹ của Ma Long đúng là rất tốt, bộ đồ ngủ dài bằng voan được thêu tinh xảo, chất vải ren mịn và lộng lẫy. Tuy chỉ là một bộ quần áo ngủ nhưng so với những chiếc váy mặc bên ngoài cũng không hề qua loa đơn giản chút nào.
Thay quần áo xong, Yuli ngắm nghía bản thân trước gương, tâm trạng vui vẻ nhảy lên sân thượng, chuẩn bị kéo rèm đi ngủ.
Ngày mai, cô phải tìm cách thu thập tất cả các loại nguyên liệu cần thiết để làm bánh mì kẹp thịt.
Tuy nhiên--
Bàn tay đang cầm tấm mành của Yuli bỗng khựng lại, trong ánh trăng tròn ở cuối tầm nhìn của cô, một chấm đen nhỏ dần dần lớn lên, chỉ trong vài nhịp thở, chấm đen đã biến thành một Ma Long khổng lồ có đôi cánh khổng lồ.
Anh vỗ đôi cánh rồng của mình, thổi tung cánh cửa thủy tinh của sân thượng và đáp xuống trước mặt Yuli dưới ánh trăng.
"Đại nhân…Ma Long?"
Yuli liếc nhìn sân thượng yếu ớt và đáng thương.
Cô lo lắng rằng Ma Long sẽ giẫm nát sân thượng xinh đẹp của cô.
"Tại sao ngài lại ở đây?"
“Sao ngươi lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ?” Giọng anh bình thản nhưng khắc nghiệt: “Đương nhiên là tới ngủ rồi.”
Yuli: ?
Điều này có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Nhìn thấy Ma Long sắp chui vào căn phòng ngủ quá nhỏ bé so với kích thước của anh, Yuli vội vàng ngăn nó lại.
"Đợi đã! Đại nhân Ma Long, chẳng phải ngài đã ngủ trong hang rồng dưới lòng đất rồi hay sao? Ngài ngủ ở nơi này sẽ không quen đâu!"
Huống chi, chăn gối làm bằng lông ngỗng của cô đều sẽ bị anh giẫm đến nát tan ra mất!
Ma Long cúi đầu và liếc nhìn căn phòng mới được trang bị bên trong.
Anh đã ngủ hàng trăm năm và đã quen với việc ngủ trong hình dạng một con rồng, mặc dù anh xuất hiện trong một thời gian ngắn dưới hình dạng con người khi ăn vào ban ngày nhưng trước khi đi ngủ anh sẽ thường biến về hình dạng của Ma Long.
Ma Long nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.
Cô ấy mặc bộ đồ ngủ do chính anh làm, dáng người không dài bằng một cái vuốt rồng, theo Orly kể lại, ngày hôm qua cô ấy suýt nữa bị anh ta đè chết khi đang ngủ.
"Biết rồi"
Yuli cho rằng Ma Long quay người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ, ánh sáng vàng chói mắt lại chiếu rọi, thân rồng to lớn tan thành những đốm sáng trong đêm, sau đó ngưng tụ thành khuôn mặt tuấn tú của thanh niên lãnh đạm.
Yuli choáng váng bị anh nhấc bổng lên, dễ dàng nhét vào trong giường, cùng lúc đó, thanh niên tóc đen cũng nằm bên cạnh cô.
Dưới lớp chăn bông mềm mại, hai người chia sẻ một không gian nhỏ, đan xen lẫn nhau.
Yuli nghiêng người, chăm chú quan sát chàng trai trẻ, vẻ ngoài buồn tẻ và lố bịch của cô thể hiện qua đôi đồng tử màu xanh xám im lặng của cô ấy.
Tay anh đặt trên eo cô rất tự nhiên.
"Hiện tại ngươi có thể ngủ rồi."
Đây rõ ràng không phải là một câu thể hiện sự dò hỏi.
Yuli: ...
Chết tiệt.
Chỉ có ngươi mới có thể chìm vào giấc ngủ, không phải sao?