Thế giới này không có nghệ thuật nấu nướng, độ ngon của món ăn hoàn toàn phụ thuộc vào chính nguyên liệu.
Ma Long biết rằng nguyên liệu của Yuli đều đến từ những vật hiến tế được gửi đến trong buổi tế lễ, và đương nhiên những con quái vật thực sự quý hiếm sẽ không bao giờ được đưa đến để là vật hiến tế, vì vậy anh đối với những lời mà Orly nói cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Tuy nhiên, khi nắp được nhấc lên——
“Trời ơi.” Một cô gái đói đến choáng váng đã lẩm bẩm: “Đây là mùi hương của món ăn trân quý của Thần quốc hay sao?”
Lần này có rất nhiều thời gian, Yuli đã làm ra một loại nước sốt bí mật mà cô đã lấy trộm từ nhà hàng thịt nướng trong khu dưới lầu, mặc dù thiếu một số nguyên liệu nhưng hương vị gần như giống nhau.
Thịt bò được đặt trong một chiếc đĩa bạc được nướng đến đến mức tạo ra hương thơm nức mũi, bề mặt được quét một lớp gia vị đậm đà, nước sốt được tẩm ướp kỹ càng dưới quá trình nướng, được nhiệt độ cao khóa chặt vào từng thớ thịt, được kết hợp với ớt xanh và hành tây trở nên phong phú hơn.
Trong làn sương mù mịt, vẻ mặt lãnh đạm của chàng trai trẻ tóc đen dường như đã thay đổi một cách tinh tế.
Giotto với cái bụng đói và các cô gái đang háo hức nhìn Ma Long cắt một miếng thịt và cho vào miệng.
Sau đó lại cắt thêm một miếng khác.
Sau đó lại cắt thêm một miếng khác nữa.
Cho đến khi cả miếng thịt được ăn sạch sẽ, anh mới đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm trà sữa pudding yến mạch trong tay.
Ma Long đặt chiếc cốc xuống và gõ hai lần lên bàn bằng những ngón tay mảnh khảnh và lạnh giá của mình.
Anh nhìn Yuli.
“Ta có thể ban cho ngươi một nguyện vọng.” Ma Long, người làm cho cả đại lục kinh sợ lại có thể lộ ra vài phần sung sướиɠ trên gương mặt: “Nói nghe thử đi!”
Đôi mắt của Yuli tỏa sáng:
"Ngài có thể gϊếŧ..."
"Ngoại trừ điều này ra." Ma Long đẩy lùi những suy nghĩ trong đầu Yuli: "Nếu ngươi muốn chết vậy thì có thể tự mình nhảy từ đây xuống. Ta không có hứng thú với việc nghiền nát một con kiến nhỏ bé giống như ngươi."
?
Giotto bày tỏ sự nghi hoặc cho cô gái tóc đỏ vừa bị véo đầu.
Yuli phát cáu vì thái độ hời hợt của Ma Long.
Có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn không phải là cho rằng cô sợ chết nên sẽ không dám nhảy hay sao? Cô liền sẽ...
Sau khi Yuli đi đến bên cửa sổ ước chừng chiều cao thì rụt đầu vào trong.
Chết tiệt.
Nơi này ít nhất cũng phải cao bằng toàn nhà mười tầng.
Từ nơi này nhảy xuống, so với ngồi tàu lượn siêu tốc hoặc thuyền hải tặc thì kí©h thí©ɧ hơn nhiều.
Yuli kiếp trước thậm chí còn không dám nhảy bungee*, chỉ có thể thừa nhận mình nhát gan.
*Nhảy Bungee có tên gọi tiếng Anh là bungee jump. Đây là một trò chơi mạo hiểm với đặc trưng cú nhảy của cảm giác phải nói là cực mạnh, song song đó là sự khát khao chinh phục độ cao. Người chơi sẽ phải leo lên một nơi có địa thế rất cao ví dụ như cây cầu, nơi tòa nhà cao tầng hay khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo,... và họ được buộc dây đai xung quanh người. Sau đó, họ quăng mình xuống phía dưới mặt đất hoặc cũng có thể là mặt nước.elipsport.vn
"……Được rồi."
Yuli tạm thời không nghĩ tới cái chết đau đớn cũng không có tâm nguyện gì vì vậy cô liền quay đầu lại liếc nhìn lại những cô gái đã xanh mặt vì đói.
“Vậy thì đại nhân Ma Long, xin ngài hãy cho phép tôi đem số đồ ăn còn dư lại cho họ, có được không?”
Đồng tử của Giotto và các cô gái giãn ra một chút.
Ma Long bình tĩnh nhìn cô.
"Chỉ có chuyện này thôi sao?"
Yuli kì quái mà lặp lại thêm một lần nữa: "Chỉ có chuyện này thôi, không được hay sao?"
Cô thật ra là muốn lấy đi tất cả vàng bạc châu báu trong kho của anh đem đi.
Nhưng nếu mang chúng đi thì ở thời đại này có thể mua được cái gì chứ?
Làm một số việc thiện tích đức cho mình thì tốt hơn, dù sao thứ mình cho đi cũng không phải là của mình.
"A."
Đột nhiên Ma Long phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, không biết là chế giễu hay là thích thú.
"Nguyện vọng của ngươi, thần nghe thấy được."
Yuli nói xong, suy nghĩ một chút lại đổi ý: "Có thể thêm một nguyện vọng nữa được không?"
Mọi người: !!!
Sao lại có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy chứ!!!
Orly thậm chí còn không xem thêm được nữa, hắn dùng đôi cánh của mình mà che lại đôi mắt tròn xoe.
Đã lâu không thấy đại nhân Ma Long nổi giận, nhưng hắn vẫn nhớ như in hình ảnh bi thảm máu chảy thành sông khi anh nổi giận.
Ai da, cổ của Lyly bé nhỏ thật mỏng manh, nó có thể dễ dàng bị gãy mà không tốn nhiều công sức.
Tuy nhiên, Ma Long cũng không hề vì việc cô được một tấc lại muốn tiến thêm một bước mà thay đổi sắc mặt.
Anh còn kiên nhẫn hỏi:
"Ngươi muốn có thêm nguyện vọng gì?"
Yuli chỉ cảm thấy rằng nếu cô không thể chết trong thời gian ngắn và phải nấu ăn cùng phục vụ Ma Long, cô cũng có thể tìm một số người giúp đỡ để giảm bớt gánh nặng.
Vì vậy, cô làm như bản thân lương thiện đưa tay chỉ về phía Giotto và những người khác:
"Đại nhân Ma Long, ngài có thể cho ta chút mặt mũi, cho bằng hữu của ta một con đường sinh tồn, ví dụ như thu nhận bọn họ vào trong thần điện của ngài, an bài cho bọn họ một ít công việc, để bọn họ có thể chuộc lỗi việc vô lễ?"