Chương 21

Trong bếp, kỵ sĩ Vong Linh đã chuẩn bị cho Yuli những dụng cụ cần thiết để nấu ăn.

Khi Orly nhìn thấy cô lại muốn đi xuống bếp nấu ăn, giống như một con cá vàng nhỏ không nhớ gì cả, anh ta lập tức bỏ lại tất cả những điều không vui ra sau lưng và bắt đầu vây lấy Yuli một lần nữa.

"Lyly! Lyly! Ta cũng muốn uống! Để dành cho ta một cốc đi!"

Trước mặt Yuli là mật ong, sữa, yến mạch, trứng, lá trà và các nguyên liệu khác mà cô nhờ kỵ sĩ Vong Linh giúp tìm.

Mật ong dùng để tăng thêm vị ngọt, sữa, yến mạch và trứng là nguyên liệu để làm pudding. Cuối cùng sẽ cho pudding đã thành phẩm và mật ong vào trà sữa đã lọc bỏ lá trà là đã có một ly trà sữa pudding.

Trong trường hợp không có đường, ly trà sữa này thực sự sẽ vô cùng đơn sơ.

Nhưng mà--

"A a a ! Thật đáng giận! Vì sao một cô gái có tâm địa độc ác như ngươi lại có thể làm ra một cốc trà sữa ngon như vậy chứ!!"

Orly uống cạn cốc trà sữa làm cho anh, no đến mức nấc lên.

Yuli cười tủm tỉm nói: "Ngươi nói ai tâm địa độc ác cơ?"

Orly dừng lại, và đôi mắt của anh đảo quanh.

"Tôi đang nói về Meigen - anh ta đặc biệt đáng sợ. Cây thương trong tay anh ta đã đâm vào trái tim của vô số kỵ sĩ anh dũng. Anh ta cũng có thể dùng tay không lột da người và rút xương sống từ người sống! Anh ta là kỵ sĩ kiêu hãnh và dũng cảm nhất ở bên cạnh đại nhân Kaus, Lyly bé nhỏ, ngươi ngàn vạn lần không được đi trêu chọc anh ta đó."

Yuli nhìn chàng hiệp sĩ cao lớn đang lặng lẽ canh cửa bếp.

Anh chỉ còn lại một bộ xương trơ trụi, trên xương cốt tái nhợt còn tựa hồ mọc lên một lớp rêu xanh đậm, phảng phất giống như vừa mới từ trong quan tài đào ra.

Chỉ có cây trường thương màu bạc trong tay anh, tựa hồ mỗi ngày đều được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng và sắc bén...

Vừa nhìn là biết có thể cho cô chết một cách vô cùng thống khoái!

Orly còn đang nhìn xem trong bình còn chút trà sữa nào không, khi ngẩng đầu lên, trái tim bé nhỏ của anh lập tức nhảy lên cổ họng:



"Lyly!! Ngươi đang làm gì vậy——!!!"

Lúc này, Yuli đã nhảy xuống dưới mí mắt của kỵ sĩ Vong Linh, cô ngước nhìn người kỵ sĩ cao lớn và dũng mãnh, và chộp lấy một bông hoa nhỏ thêu bằng chỉ vàng từ váy của mình, dáng vẻ chính là không muốn sống mà lay động bả vai của anh, đem bông hoa nhỏ cài ở trên bả vai của kỵ sĩ Vong Linh.

Những bông hoa vàng nhỏ như một chiếc cài áo tô điểm cho bộ xương nhợt nhạt.

Kỵ sĩ Vong Linh nhìn chằm chằm vào Yuli với hốc mắt trống rỗng.

"Kỵ sĩ của Meigen." Yuli chân thành nói: "Ngay từ khi ta nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rằng khi ngươi còn sống vậy thì ngươi nhất định xinh đẹp như bông hoa này, và ngươi chính là một người phụ nữ tuyệt vời."

Tiếng hét chói tay của Orly nghẹn lại ở trong cổ họng.

Anh thậm chí không dám mở mắt nhìn về phía Yuli, vì anh lo lắng rằng bản thân mình chỉ cần mở mắt ra sẽ ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh đẫm máu là Yuli bị rút xương sống rồi kéo ra ngoài.

Chuyện gì vậy, cô gái này là đang tìm chết hay sao! Từ khi đến đây cô vẫn luôn vội vàng đi tìm cái chết đúng không!

Nếu không phải như vậy thì ai sẽ dám nói với một kỵ sĩ anh hùng có thanh danh hiển hách giống như Meigen….

Lúc còn sống ngươi nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp chứ?

Yuli cũng nghĩ rằng không có hiệp sĩ nào lại chịu đựng những lời xúc phạm như vậy, chẳng hạn như vị hôn phu cũ của cô, người đang ở nước ngoài xa xôi, có khuôn mặt tuấn tú, điều cấm kỵ nhất là được khen anh ta xinh đẹp.

Huống chi là khi được tặng hoa tận mặt thế này, lại còn được khen là giống con gái chứ?

Đến đây đi! Cô đã sẵn sàng để bị đâm rồi!

"Ngươi……"

Kỵ sĩ Vong Linh hất hàm lên xuống, phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Ngay khi Yuli nghĩ rằng anh sắp nổi giận, cô lại thấy kỵ sĩ Vong Linh lùi lại một bước.

Hai người nhìn nhau, trong giây tiếp theo, kỵ sĩ Vong Linh đã bỏ chạy với tốc độ khiến người ta mất cảnh giác, khi Yuli vội vàng đuổi kịp để nhìn thì kỵ sĩ Vong Linh đã chạy đến cuối hành lang.

"Chờ một chút! Đồ của ngươi rơi rồi này!"



Yuli vừa hét vừa giơ xương đùi của anh lên.

Kỵ sĩ Vong Linh dừng lại, giống như là anh muốn quay lại để lấy nó nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở trên người Yuli, bước chân của anh bỗng nhiên khựng lại.

Ở khoảng cách hơn 20 mét, kỵ sĩ Vong Linh quyết định sử dụng thần thuật để thu hồi mảnh xương bị rơi ra của mình, sau đó quay người và chạy khỏi tầm nhìn của Yuli mà không do dự chút nào.

Yulia: ?

Orly: ???

Khi Yuli nhìn thấy kỵ sĩ Vong Linh một lần nữa, anh đã trở lại chỗ Ma Long giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh mà đứng gác ở cạnh cửa.

Yuli thực sự không thể hiểu tại sao kỵ sĩ Vong Linh lại chạy nhanh như thể anh ta nhìn thấy ma vậy. Có vẻ như vào lần tới cô phải thay đổi phương pháp thôi. Nói không chừng lần này là do chưa đủ kí©h thí©ɧ, lần sau đổi phương pháp khác là được rồi.

"Đây là cái gì?"

Ma Long dùng ống hút được làm bằng lúa mì mà khuấy bánh pudding ở đáy cốc.

"Là trà sữa pudding yến mạch."

Giotto và những người khác đã run rẩy quỳ dưới đất trong một thời gian dài, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Yuli quay lại.

Nhưng……

Họ ngửi thấy mùi thơm của trà và sữa phảng phất trong không khí.

Đây là cái gì?

"Cái này thì sao?"

Ma Long chỉ vào thứ đồ vật được đặt ở trong khay vàng và đậy bằng nắp bằng đĩa bạc.

"Ta biết, ta biết!" Orly vỗ vỗ cánh, lễ phép bay tới chộp lấy cái nắp, lắp bắp nói: "Là thịt nướng! So với thịt của ma thú quý hiếm mà ta từng ăn qua còn ngon hơn rất nhiều lần!"