Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Hiến Tế Sau Khi Thuần Phục Ma Long

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ngả người ra sau ghế, ánh nắng làm nổi rõ đường xương quai hàm xinh đẹp của anh.

"Không giả bộ nữa sao?"

Yuli ngẩng đầu lên, từ chó săn nhanh chóng biến thành một chiến binh nói:

"Giả bộ cái gì? ta trước đây bị ngài mê hoặc, ta vĩnh viễn là tín đồ thành kính của Thần Quang Minh, Thần Quang Minh mới là vị thần đáng để ta dâng hiến sinh mệnh cùng linh hồn!"

Sợ rằng một chút kí©h thí©ɧ này sẽ không đủ, Yuli còn dang rộng vòng tay như một con gà mái để bảo vệ nhóm trứng xui xẻo phía sau.

"Hôm nay nếu ngài muốn gϊếŧ bọn họ vậy thì cũng đem tôi gϊếŧ luôn đi! Tuy rằng chúng tôi chết ở trong tay ngài nhưng Thần Quang Minh nhất định sẽ chỉ ra phương hướng cho tín đồ của ngài ấy đi đến Thần quốc!"

Khi Yuli nói chuyện, cô thực sự cảm thấy rằng bản thân mình có một chút bản chất của cây gậy ma thuật tóc đỏ đó.

Quay đầu nhìn lại, nhóm thiếu nữ cũng cảm động rơi nước mắt trước những gì cô nói, dáng vẻ giống như thật sự muốn vì tín ngưỡng mà cùng cô hi sinh thân mình.

Giotto càng là nước mắt lưng tròng nắm lấy tay của cô:

"Tiểu thư Yulia, ngài thực sự là một tín đồ thành kính. Sau khi chúng ta chết, chúng ta sẽ đến Thần quốc. Thần Quang Minh nhất định sẽ ban thưởng cho lòng trung thành của ngài."

...Cũng không cần thiết phải làm như vậy.

So với phần thưởng của Thần Quang Minh, cô càng muốn sau khi chết có thể về nhà ngay lập tức, suy cho cùng thì ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món lẩu tôm càng nướng với nước béo ngậy được chứ?

Biểu cảm của Ma Long trong suốt quá trình xem màn trình diễn chính là thờ ơ cùng lãnh đạm.

"Rất tốt."



Giọng nói của anh nhàn nhạt không có bất cứ một cảm xúc nào.

"Nhưng điều ta cần nhắc nhở ngươi chính là, làm thánh linh của Thần quốc chri có thể uống sương sống qua ngày."

Yuli: "...Phải không..."

"Để giữ cho cơ thể và tâm trí thuần tịnh, đôi khi bọn họ thậm chí còn không uống sương, chỉ để duy trì tư thế thuần khiết nhất khi gặp các vị thần—có vẻ như lòng sùng kính của ngươi đối với Thần Quang Minh mạnh hơn ta tưởng tượng rồi."

Lưng Yuli đã đổ đầy mồ hôi: "...Ừm...Thực ra cũng không phải..."

"Nếu đã như vậy, các ngươi cũng nên uống sương vài ngày đi, dùng thái độ thành kính nhất để gặp gỡ vị thần không tồn tại của các ngươi đi."

Yulia: !!!

Giotto và những người khác so với Yuli càng thêm sợ hãi hơn.

Dù sao thì trước đó Yuli cũng đã lục soát kho báu của Ma Long, thoải mái ăn thịt nướng nhưng thứ mà các tín đồ hắc ám để lại cho họ chỉ là một số lọ thuốc sinh tồn mà thôi.

Thứ đó đắng hơn mật rắn, nó chỉ có thể duy trì sự sống trong mười ngày, nhưng không thể giải tỏa cơn đói thực sự.

Đối với một người đã hai ngày không ăn một hạt cơm, nhịn đói là cực hình tàn khốc nhất.

Lúc này, mọi người không còn quan tâm đến niềm tin của mình nữa, đồng thời nhìn về phía Yuli, người duy nhất có khả năng giúp đỡ bọn họ trong lúc này.

SOS!

SOS: Là một thông báo cứu hộ đặc biệt được sử dụng để yêu cầu sự trợ giúp khẩn cấp trong tình huống nguy cấp hoặc khẩn cấp . SOS là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Save Our Souls” hoặc “Save Our Ship”, được sử dụng trong các vấn đề cấp cứu trên biển.

Cứu mạng với!



Ma Long đứng dậy đang muốn rời đi thì bước chân của anh đột nhiên khựng lại.

"……Làm sao vậy?"

Anh rũ mắt xuống nhìn cô gái đang ôm chiếc áo choàng rộng thùng thình của anh.

Mặc dù không có thời gian đọc suy nghĩ của thiếu nữ trước mặt nhưng cũng không khó đoán ra tâm tư của cô, thoạt nhìn nhìn như không sợ chết nhưng thực ra lại rất mỏng manh cùng yếu đuối.

Việc bỏ đói cô đến chết còn đáng sợ hơn nhiều so với việc trực tiếp gϊếŧ cô.

Ma Long không hề ngạc nhiên khi cô níu anh lại, anh đang định làm khó cô thêm một lần nữa, thì giây tiếp theo anh liền nhìn thấy gương mặt tươi cười không chút ngượng ngùng của cô gái:

"Có lẽ, ta cũng không phải là vị thần tốt bụng!"

"Vậy coi như là một món quà để ta lấy lại niềm tin vĩnh cửu của mình đi, ngài Ma Long đáng kính, ngài có muốn uống trà sữa với hương vị khác không?"

Ma Long đem những lời đang định trào phúng cô nuốt lại vào trong.

Anh ngồi lại chỗ cũ.

“Hương vị khác sao?” Anh nhướng mày: “Thử xem đi.”

Tại thời điểm này cả Orly, Giotto và những người khác đều có cùng suy nghĩ ——

Tín ngưỡng này của cô có phải quá tầm thường rồi hay không!

Còn anh nữa, nhìn thì tàn nhẫn như vậy nhưng vì sao lại vì một cốc trà sữa mà lùi bước vậy chứ!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »